Ai trong loài người có thể biết được ý định của Thiên Chúa? Hay ai có thể suy tưởng được sự Thiên Chúa muốn? Vì những ý tưởng của loài hay chết thì mập mờ, và những dự định của chúng tôi đều không chắc chắn. Vì xác hay hư nát làm cho linh hồn ra nặng nề, và nhà bụi đất làm cho lý trí hay lo lắng nhiều điều ra nặng nề.
Chúng tôi ước lượng cách khó khăn các việc dưới đất, và khó nhọc tìm thấy những sự trước mắt. Còn những sự trên trời, nào ai khám phá ra được? Ai hiểu thấu Thánh ý của Chúa, nếu Chúa không ban sự khôn ngoan, và không sai Thánh Thần Chúa từ trời cao xuống. Như thế, mọi đường lối những kẻ ở dưới đất được sửa lại ngay thẳng, và loài người học biết những sự đẹp lòng Chúa.
Vì, lạy Chúa, những ai sống đẹp lòng Chúa từ ban đầu, thì được ơn cứu độ nhờ sự khôn ngoan.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 89, 3-4. 5-6. 12-13. 14 và 17
Đáp:Thân lạy Chúa, Ngài là chỗ chúng con dung thân, từ đời nọ trải qua đời kia (c.1).
1) Thực ngàn năm ở trước thiên nhan, tựa hồ như ngày hôm qua đã khuất, như một đêm thức giấc cầm canh. Chúa khiến cho con người trở về bụi đất, Ngài phán: “Hãy trở về gốc, hỡi con người”. .
2) Chúa khiến họ trôi đi, họ như kẻ mơ màng buổi sáng, họ như cây cỏ mọc xanh tươi. Ban sáng cỏ nở hoa và xanh tốt, buổi chiều nó bị xén đi và nó héo khô. .
3) Xin dạy chúng con biết đếm ngày giờ, để chúng con luyện được lòng trí khôn ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại, chớ còn để tới bao giờ? xin tỏ lòng xót thương tôi tớ của Ngài. .
4) Xin cho chúng con sớm được no phỉ ân tình của Chúa, để chúng con mừng rỡ hân hoan trọn đời sống chúng con. Xin cho chúng con được hưởng ân sủng Chúa là Thiên Chúa chúng con, sự nghiệp tay chúng con làm ra, xin Ngài củng cố, xin Ngài củng cố sự nghiệp tay chúng con làm ra. .
BÀI ĐỌC II: Plm 9b-10. 12-17
“Con hãy tiếp nhận nó không phải như một người nô lệ, nhưng như một người anh em rất thân mến”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gởi cho Philêmon.
Con thân mến, Phaolô già nua, và hiện đang bị cầm tù vì Đức Giêsu Kitô, cha nài xin con cho Ônêsimô, đứa con cha đã sinh ra trong xiềng xích.
Cha trao nó lại cho con. Phần con, con hãy đón nhận nó như ruột thịt của cha. Cha cũng muốn giữ nó lại để thay con mà giúp đỡ cha trong lúc cha bị xiềng xích vì Tin Mừng. Nhưng vì chưa biết ý con, nên cha không muốn làm gì, để việc nghĩa con làm là một việc tự ý, chớ không vì ép buộc. Vì biết đâu nó xa con một thời gian để rồi con sẽ tiếp nhận muôn đời, không phải như một người nô lệ, nhưng thay vì nô lệ, thì như một người anh em rất thân mến, đặc biệt đối với cha, huống chi là đối với con, về phần xác cũng như trong Chúa. Vậy nếu con nhận cha là bạn hữu, thì xin con hãy đón nhận nó như chính mình cha vậy.
Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: Ga 10, 27
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Con chiên Ta thì nghe Ta; Ta biết chúng và chúng theo Ta”. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 14, 25-33
“Ai không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: “Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta.
“Có ai trong các ngươi muốn xây tháp mà trước tiên không ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem có đủ để hoàn tất không? Kẻo đặt móng rồi mà không thể hoàn tất, thì mọi người xem thấy sẽ chế giễu người đó rằng: ‘Tên này khởi sự xây cất mà không hoàn thành nổi’.
“Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên không ngồi suy nghĩ xem mình có thể đem mười ngàn quân ra đương đầu với đối phương dẫn hai mươi ngàn quân tiến đánh mình chăng? Bằng chẳng nổi, thì khi đối phương còn ở xa, vua ấy sai một phái đoàn đến cầu hoà. Cũng thế, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”.
Đó là lời Chúa.
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Qua trang Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta phải bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Chúa. Với lòng cậy trông, chúng ta cùng tha thiết dâng lên Chúa những lời nguyện xin:
“Ai không từ bỏ hết những gì mình có, thì không là môn đệ tôi được”. Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho các vị mục tử trong Hội Thánh biết vâng theo thánh ý Chúa, đón nhận những hy sinh, đau khổ để nên giống Chúa và nhiệt thành cứu rỗi các linh hồn.
“Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được”. Chúng ta cùng cầu nguyện cho nền luật pháp của các quốc gia trên thế giới, sẵn sàng bãi bỏ án tử hình để phẩm giá con người ngày một nâng cao.
“Xin anh hãy đón nhận nó như đón nhận chính mình tôi”. Chúng ta cùng cầu nguyện cho những thầy cô giáo và các học sinh sinh viên đang vào năm học mới, biết dùng tình thương để đào luyện nên những công dân lương thiện, biết quên mình vì tha nhân.
“Những ai sống đẹp lòng Chúa, thì được ơn cứu độ nhờ sự khôn ngoan”. Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho cộng đoàn chúng ta luôn biết sống từ bỏ những gì không hợp với thánh ý Chúa, để được hạnh phúc trong quyền năng và tình yêu của Người.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng, xin dạy chúng con biết chọn lối sống từ bỏ để làm môn đệ yêu thương của Chúa. Xin cũng đoái thương nhận lời chúng con cầu xin và trợ giúp để chúng con xứng đáng hưởng ơn cứu độ muôn đời Chúa ban, nhờ biết can đảm sống lời mời gọi từ bỏ đó. Chúng con cầu xin nhờ Đức Ki-tô, Chúa chúng con.
Chúng ta vừa nghe một đoạn Tin Mừng với những lời lẽ không được êm dịu cho lắm. Đây cha nhắc lại cho chúng con nghe một lần nữa.
“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.”(Lc 14,26)
“Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được”(Lc 14 27).
“Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được”(Lc 14,32).
Cha đố chúng con qua những lời như thế Chúa muốn nói với chúng ta điều gì?
– Chúa muốn bảo theo Chúa thì phải từ bỏ.
– Chúa muốn nói theo Chúa thì phải vác thánh giá.
+ Rất đúng! Hay nói một cách khác gọn nhẹ hơn, chính xác hơn đó là phải hy sinh. Muốn theo Chúa thì phải hy sinh. Sự hy sinh được cụ thể qua việc từ bỏ và vác thánh giá.
1. Trước hết Chúa đòi chúng ta phải từ bỏ.
Tại sao thế? Chúng con thấy cuộc đời của Chúa đã là như thế.
Chúa từ bỏ cuộc sống trên trời để xuống thế làm người,
Đời sống của Chúa nơi trần thế cũng là đời sống từ bỏ mọi sự. Chúa đã từng nói: “Con cáo có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ tựa đầu”.
Đến mạng sống của Chúa, Chúa cũng hy sinh luôn, hy sinh trong đau thương và đầy nhục nhã. Chúng con đã thấy điều đó.
Chính vì thế mà Chúa muốn những người theo Chúa cũng phải như vậy. Làm môn đệ là phải từ bỏ đến tận cùng.
Từ bỏ đến cùng, là từ bỏ đến cả những gì riêng tư nhất của mình. Từ bỏ chính cái tôi của mình.Có từ bỏ như thế chúng ta mới không còn bị dính bén với mọi thừ trong cuộc đời rối mới cọ tự do để theo Chúa.
Cha mời chúng con nghe câu chuyện sau đây:
Trong sách Sự tích của thánh Antôn tu rừng, người ta đọc được câu chuyện này:
Một hôm có người đến muốn xin làm môn đệ của Ngài, Ngài hỏi:
– Ở ngoài thế gian con làm nghề gì?
– Thưa con làm nghề đan thúng.
– Vậy con cũng hãy đan cho cha một cái thúng.
Đan xong, đem dến cho Ngài. Ngài xem tới xem lui rồi dạy tháo ra.
Hôm sau Ngài cũng dạy như thế – Người đó đem về đan.. rồi đem đến .. rồi cũng lại phải tháo ra.
Bữa thứ 3 Ngài cũng dạy y như thế ……rồi lại cũng cố làm … khi đem lại Ngài cũng lại bảo tháo ra. Anh ta bực mình cho là làm mất thời giờ vô ích. Lúc đó thánh Antôn mới nói:
– Hỡi con, con hãy về nhà con đan thúng và làm tôi Chúa như những người khác – Còn việc con ước ao vào dòng thì không được vì con thiếu một điều cần nhất là bỏ ý riêng của con.
Rồi chẳng bao lâu có người khác cũng xin đi tu – như lần trước: con làm nghề gì ?
Biết là người đó làm nghề nông nên thánh Antôn dạy ra đào cho ngài một chiếc hầm vuông vắn .…mỗi bề một thước, bề mặt cũng như bề sâu.
Người đó vui vẻ đào – Ngài lại dạy lấp đi.
Lần 2 cũng như thế.
Lần 3 cũng vậy… người đó vui vẻ lấp đi không có một lời than trách.
Sau, thánh Antôn kêu người đó lại và nói:
– Hỡi con, từ nay cha nhận con vào dòng và con hãy nhớ điều này là bao lâu con sống trong dòng việc trước hết là con phải lo thắng mình con và vâng lời cho trọn. Được như vậy con sẽ có phúc ở đời này và đời sau.
2. Bây giờ cha nói với chúng con về điều thứ hai: vác Thánh Giá.
Thánh giá đây không phải chỉ là cây Thánh giá bằng gỗ như cây Thánh giá ngày xưa người ta đã dùng để đóng đinh Chúa trên đó. Thánh giá đây còn phải hiểu là những gánh nặng của bổn phận, những khổ đau của cuộc sống, những thử thách vì nhiệm vụ mà một người môn đệ phải chấp nhận trên con đường theo Chúa.
Chẳng hạn như cuộc đời của Đức Mẹ, chúng con thấy khi Đức Mẽ đã chấp nhận nhiệm vụ trở thành mẹ Chúa Cứu Thế, chúng con thấy Đức Mẹ đã phải chịu biết bao nhiêu là khổ đau, biết bao nhiêu là vất vản để chương trinh của Chúa được thực hiện.
Rồi như Thánh Phaolô chúng con thấy, vì người đã chấp nhận làm môn đệ của Chúa, cho nên người đã phải bị tù đày vì Chúa – bị xiềng xích vì Tin Mừng.
Tù đày có ai mà ham? Bị xiềng xích có ai mà muốn – nhưng khi cần phải chấp nhận như là một việc phải làm vì bổn phận thì thánh Phaolô đã rất vui mừng.
Chúng con hãy nghe câu chuyện này:
Đức cha Phaolô Seitz luôn hiện diện giữa lòng giáo dân.
Vào năm 1927, khi những trận đánh giải phóng Kontum bùng nổ ác liệt, ngài vẵn đánh xe đi cứu thương dưới làn bom. Một phóng viên ngoại quốc phỏng vấn ngài trên cảnh đổ nát hoang tàn này:
– Đức cha không sợ sao?
– Tôi không sợ, ngài trả lời.
Nhưng ngẵm nghĩ một lát ngài nói tiếp “Không, tôi chưa nói đúng sự thật. Tôi sợ lắm chứ! Nhưng vì bổn phận, tôi sẵn sàng sống chết với giáo dân của tôi “.
Đức Cha Phaolô Seitz đã vì bồn phận mà dám hy sinh. Thế cha hỏi chúng con bổn phận của chúng con hôm nay là gì?
Chẳng cần phải suy nghĩ dài dòng, cha cũng có thể trả lời thay cho chúng con. Đó là học hành. Học hành để chuẩn bị cho mình một cuộc sống tốt hơn cho bản thân và cho cả xã hội.
Thề giới ngày nay rất cần những con người có khả năng và đạo đức để làm cho thế giới này mỗi ngày mỗi được tốt đẹp hơn. Thế nhưng làm sao có được những con người như thế nếu ngay bây giờ chúng con không cố gắng học hành.
Việc học hành phải là một công việc phải làm suốt đời. Đây là một bổn phận, một Thánh giá mà mỗi người chúng ta phải vác hằng ngày. Chúng con hãy nghe câu chuyện này:
Tại trường Harvard, một đại học rất nổi tiếng của Mỹ và cả thế giới, trước một cầu thang, có một đám sinh viên năm thứ tư khoa cơ giới đang tụ tập trước cửa phòng để chuẩn bị cho môn thi cuối cùng. Họ tụ tập lại, cùng thảo luận vài phút trước khi bắt đầu thi. Trên khuôn mặt rạng rỡ của họ người ta thấy được một sự tự tin đáng nể phục. Đây là môn thi cuối cùng, tiếp theo sẽ là lễ tốt nghiệp và sẽ có việc làm tốt đẹp.
Có vài người nhắc đến công việc của họ sau này. Người khác thì nói tới công việc mà họ muốn tìm. Ôm trong lòng hoài bão của những sinh viên năm thứ tư, họ cảm thấy trong lòng đã chuẩn bị đầy đủ để có thể chinh phục thế giới bên ngoài.
Họ biết rằng trước mắt họ là cuộc thi không dễ dàng gì. Giáo sư nói buổi thi này họ có thể mang tập sách vào tham khảo nhưng không được trao đổi bài.
Họ hân hoan bước vào phòng thi. Giáo sư đi phát đề. Các sinh viên vẻ mặt rất vui vì họ chú ý thấy đề chỉ có năm câu.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, giáo sư bắt đầu thu bài. Các sinh viên không còn chút tự tin nữa. Trên mặt họ để lộ vẻ rất khó coi. Không ai nói với nhau câu gì, giáo sư nhìn mọi người và hỏi: “Có ai đã làm xong cả năm câu này chưa?”.
Không có cánh tay nào giơ lên.
“Bạn nàp đã làm xong bốn câu?”.
Vẫn im lặng.
“Ba câu? Hai câu?”.
Các sinh viên bắt đầu nhốn nháo, bất an.
“Vậy thì ai nào? Nhất định phải có người làm xong một câu chứ?”.
Cả lớp vẫn giữ thái độ im lặng.
Giáo sư đặt xấp bài trên tay xuống: “Đây chính là kết quả mà tôi đã dự tính từ trước. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh thêm với các bạn, cho dù các bạn có học xong bốn năm đại học, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề liên quan đến ngành của mình mà các bạn vẫn chưa biết, đó là vấn đề mang tính phổ biến ngày nay”.
“Sống đến già, học đến già”. Trong đại dương tri thức, trí tuệ của mỗi người chúng ta chỉ là hạt cát, một giọt nước. Chúng ta cần phải lấy sự khát khao có được nguồn nước tri thức của mình, cần phải bồi dưỡng không ngừng. Nếu như bạn dừng bước thì xem như là kẻ vứt đi.
Vác thập giá mình mà đi theo Đức Giêsu (Mt 10, 37 -38 )
25Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giêsu. Người quay lại bảo họ: 26“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. 27Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
Từ bỏ hết những gì mình có
28“Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không? 29Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo:30 “Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức làm cho xong việc. 31Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng? 32Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. 33Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.
25Great crowds were traveling with him, and he turned and addressed them, 26“If any one comes to me without hating his father and mother, wife and children, brothers and sisters, and even his own life, he cannot be my disciple.
27Whoever does not carry his own cross and come after me cannot be my disciple.
28Which of you wishing to construct a tower does not first sit down and calculate the cost to see if there is enough for its completion? 29Otherwise, after laying the foundation and finding himself unable to finish the work the onlookers should laugh at him 30and say, ‘This one began to build but did not have the resources to finish’. 31Or what king marching into battle would not first sit down and decide whether with ten thousand troops he can successfully oppose another king advancing upon him with twenty thousand troops? 32But if not, while he is still far away, he will send a delegation to ask for peace terms.
33In the same way, everyone of you who does not renounce all his possessions cannot be my disciple.
01.Không thể làm môn đệ Đức Giê-su nếu không từ bỏ những gì? (Lc 14,26)
a. Cha mẹ, vợ con. b. Anh chị em.
c. Mạng sống mình. d. Cả a, b và c đúng. 02.Muốn theo Đức Giê-su phải vác cái gì đi theo Người? (Lc 14,27)
a. Thân xác hư nát của mình.
b. Những đau khổ.
c. Những bất toàn nhân loại.
d. Thập giá mình. 03.Một người xây cái gì thì phải tính toán phí tổn thế nào kẻo xây không xong thì bị người ta chê cười? (Lc 14,28)
a. Xây dựng vườn nho.
b. Cây tháp.
c. Xây nhà.
d. Xây hội trường. 04.Muốn làm môn đệ Đức Giê-su phải từ bỏ những gì? (Lc 14,33)
a. Từ bỏ hết những gì mình có.
b. Bán hết tài sản.
c. Sống trung tín thật thà.
d. Giữ các giới luật của Thiên Chúa. 05.Nếu không đủ sức dương đầu với đối phương, nhà vua sai sứ đi làm gì? (Lc 14,32)
a. Do thám. b. Chiến đấu.
c. Cầu hòa. d. Thăn viếng. II. Ô CHỮ
Những gợi ý 01. Để được làm gì của Đức Giê-su thì phải từ bỏ hết những gì mình có? (Lc 14,33) 02. “Ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống … … … phí tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không?” (Lc 14,28) 03. Muốn theo Đức Giê-su phải vác cái gì đi theo Người? (Lc 14,27) 04. Một người xây cái gì thì phải tính toán phí tổn thế nào kẻo xây không xong thì bị người ta chê cười? (Lc 14,28) 05. Để đến với Đức Giêsu, với cha mẹ, vợ con,… phải thế nào? (Lc 14,25) 06. Muốn làm môn đệ ai phải từ bỏ mình mà vác thập giá mình mà theo? (Lc 14,27) Hàng dọc: Chủ đề của ô chữ này là gì? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . III. CÂU THÁNH KINH HỌC THUỘC LÒNG
“Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được”. Tin Mừng thánh Luca 14,27
Lời giải đáp THIẾU NHI VUI HỌC THÁNH KINH
CHÚA NHẬT 23 TN C
I. TRẮC NGHIỆM
01. d. Cả a, b và c đúng (Lc 14,26)
02. d. Thập giá mình (Lc 14,27)
03. b. Cây tháp (Lc 14,28)
04. a. Từ bỏ hết những gì mình có (Lc 14,33)
05. c. Cầu hòa (Lc 14,32)
II. Ô CHỮ
01. Môn đệ (Lc 14,33)
02. Tính toán (Lc 14,28)
03. Thập giá (Lc 14,27)
04. Cây tháp (Lc 14,28)
05. Dứt bỏ (Lc 14,26)
06. Đức Giê-su (Lc 14,27)
25 Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: 26 “Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. 27 Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. 28 Và có ai trong các ngươi muốn xây tháp mà trước tiên không ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem có đủ để hoàn tất không,29 kẻo đặt móng rồi mà không thể hoàn tất, thì mọi người xem thấy sẽ chế diễu người đó rằng: 30 “Tên này khởi sự xây cất mà không hoàn thành nổi”. 31 “Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên không ngồi suy nghĩ xem mình có thể đem mười ngàn quân ra đương đầu với đối phương dẫn hai mươi ngàn quân tiến đánh mình chăng? 32 Bằng chẳng nổi, thì khi đối phương còn ở xa, vua ấy sai một phái đoàn đến cầu hoà. 33 Cũng thế, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”.
Câu hỏi:
1. Trong bài Tin Mừng hôm nay có bao nhiêu câu “…thì không thể làm môn đệ tôi được“?
Theo ý bạn, làm môn đệ của Đức Giêsu ở thế kỷ 21 có khó không? Hẳn là bạn phải từ bỏ nhiều điều, nhưng từ bỏ điều gì là khó nhất đối với bạn?
PHẦN TRẢ LỜI
Có 3 câu “…, thì không thể làm môn đệ Tôi được” trong bài Tin Mừng hôm nay: Lc 14, 26.27.33. Qua lối nói này, Đức Giêsu cho thấy để được làm môn đệ của Ngài thì dứt khoát phải hội đủ điều kiện được nêu ra trong phần trước của câu. Đó là dứt bỏ cha mẹ, vác thập giá, hay từ bỏ mọi sự mình có. Tin Mừng Mát-thêu dùng một lối nói khác: “…thì không xứng đáng với Thầy” (Mt 10, 37-38).
Đức Giêsu vẫn đang trên đường lên Giêrusalem. Một đám đông dân chúng “cùng đi đường với Ngài” (Lc 14, 25). Qua việc Đức Giêsu “quay lại bảo họ” (Lc 14, 25) ta thấy có vẻ Đức Giêsu đi trước, còn họ là những người đang đi sau Ngài. Tuy đi sau, nhưng đám đông này chưa phải là môn đệ thực thụ của Đức Giêsu. Có thể nói, họ mới chỉ là những môn đệ tiềm năng. Muốn làm môn đệ của Đức Giêsu, trước hết cần phải từ bỏ tất cả, rồi sau đó mới thật sự đi theo (Lc 5, 11.27-28; 9, 23; 18, 22.28).
Nguyên văn câu Lc 14, 26 là: “Ai đến với Tôi mà không ghét cha mẹ, vợ con…” Bản dịch tiếng Việt đã thay động từ “ghét” bằng động từ “dứt bỏ” để tránh hiểu lầm. Chúng ta ngạc nhiên khi thấy Đức Giêsu đòi người ta ghét cha mẹ (ngược với điều Ngài nói phải thờ cha kính mẹ ở Lc 18, 20). Nhưng trong ngôn ngữ của người Do-thái, “ghét” có thể có nghĩa là “yêu ít hơn” (xem Mát-thêu 10, 37-38). Trong Lc 16, 13 ta cũng thấy Đức Giêsu khẳng định: “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc anh ghét chủ này mà mến chủ kia…” Ghét nghĩa là yêu ít hơn, vì không thể yêu hai chủ bằng nhau được.
Dựa trên Lc 14, 26 ta thấy Đức Giêsu đòi những kẻ muốn làm môn đệ Ngài phải có khả năng đặt Ngài lên trên cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống của mình. Họ hàng ruột thịt và mạng sống là những giá trị cao quý, nhưng Đức Giêsu là một Giá trị trổi vượt trên mọi giá trị. Người muốn làm môn đệ Đức Giêsu phải hy sinh những giá trị khác. Còn trong Lc 9, 59-62 ta thấy Đức Giêsu đòi ai muốn theo Ngài phải đặt Ngài lên trước mọi liên hệ gia đình máu mủ. Nói chung, Đức Giêsu đòi người môn đệ phải đặt Ngài lên trên và lên trước mọi thụ tạo.
Trong Lc 14, 27 Đức Giêsu đòi những kẻ muốn làm môn đệ phải có khả năng vác thập giá của mình và đi theo Ngài. Vác thập giá là hành động cuối cùng của người sắp bị đóng đinh. Người ấy phải vác thập giá của mình đến nơi hành hình. Hình phạt thập giá vừa gây ra đau đớn và cái chết, vừa làm nhục nhã ê chề. Vác thập giá chính là “ghét mạng sống” (Lc 14, 26). Họ vác theo sau Đấng đã vác thập giá đi trước mình. Môn đệ là người vác thập giá, không chỉ một lần là đủ, nhưng vác mỗi ngày (Lc 9, 23). Như thế người môn đệ phải chấp nhận một sự từ bỏ mình thường xuyên, một cái chết liên tục nơi chính mình.
Có hai dụ ngôn trong Lc 14, 28-32. Dụ ngôn thứ nhất về một người định xây tháp (Lc 14, 28-30) và dụ ngôn thứ hai về một vị vua định giao chiến với một vị vua khác (Lc 14, 31-32). Hai dụ ngôn có những nét giống nhau. Chúng đều nói đến chuyện một người muốn làm một việc khó khăn và quan trọng (xây tháp hay giao chiến). Hai người này đều “trước tiên ngồi xuống” (các câu 28 và 31) để suy nghĩ xem mình có thể hoàn thành được việc này không, có đủ tiền để xây tháp hay đủ sức để đương đầu quân địch không. Họ sợ bị chế giễu nếu để công trình xây tháp dang dở, hay sợ bị thua vì quân địch đông hơn.
Đức Giêsu kể hai dụ ngôn ở Lc 14, 28-32 để nhắc nhở những ai muốn đi theo làm môn đệ Đức Giêsu. Đây là một việc rất đòi hỏi, vì thế cần cân nhắc xem mình có đủ nguồn lực để làm công việc khó khăn này không, có đủ quảng đại để hy sinh từ bỏ những điều quý giá đối với mình không. Nói đúng hơn, mình có đủ ơn Chúa để đi con đường này không. Trong thực tế, đã có những môn đệ không thể theo Thầy đến cùng, như Giuđa Iscariốt (Ga 6, 71) hay nhiều môn đệ khác trong Ga 6, 66.
Trong Lc 14, 33 Đức Giêsu đòi “mọi người trong anh em phải từ bỏ tất cả những gì mình có” để có thể làm môn đệ Ngài. Tin Mừng Luca hay dùng từ “tất cả” để nhấn mạnh đến tính tận căn của đòi hỏi của Đức Giêsu. Ngài đòi bỏ tất cả (Lc 14, 33), bán tất cả (Lc 18, 22). Và các môn đệ cũng đã bỏ tất cả để đi theo Ngài (Lc 5, 11.28).
Chỉ Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa, mới có quyền đòi hỏi chúng ta đặt mọi thụ tạo dưới Ngài.. Chỉ khi tin Đức Giêsu là Thiên Chúa Ngôi Hai nhập thể, chúng ta mới sẵn sàng đặt mọi sự dưới Ngài, và từ bỏ tất cả để được làm môn đệ của Ngài. Nhưng cũng nên nhớ, chính Ngài đã mang phận người vì chúng ta, đã vác thập giá và chết cho chúng ta.
Khi chúng ta dám từ bỏ ích kỷ, biết vác thập giá trong đời sống hằng ngày, chúng ta đang thật sự bước theo Chúa.
Chào các em,
Hôm nay, Chúa Nhật thứ 23 Thường Niên năm C, Tin mừng theo thánh Lu-ca.
Bài Tin mừng hôm nay Chúa Giê-su đòi hỏi những người đi theo Chúa phải có tinh thần hy sinh từ bỏ, quyết tâm bền chí cùng vác thập giá theo Chúa.
Thánh sử Lu-ca viết: “Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su” (Lc 14, 25). Chúa Giê-su đang đi đâu vậy? Lên Giê-ru-sa-lem. Để làm gì? Hiến thân chịu chết để cứu chuộc nhân loại như Người đã loan báo trước đó. Cùng đi với Chúa Giêsu, có rất đông người, họ là ai? Họ có thể là những người cùng hành trình với Chúa Giêsu một quãng đường. Họ có thể là những người tò mò đi theo để có thể chứng kiến những điều lạ lùng Chúa Giê-su sẽ thực hiện. Họ có thể là những người khao khát lắng nghe lời Chúa Giê-su như một vị thầy hướng dẫn đời sống tâm linh, những người thiện chí muốn đi theo Người. Cho nên, Chúa Giêsu muốn nhắc nhở họ về điều kiện để làm môn đệ của Chúa.
Theo từ điển tiếng Việt: Môn là cửa, cổng. Trong văn hoá phương Đông, “môn” còn ám chỉ môn phái, trường lớp, nhà thầy dạy học. Đệ nghĩa là em trai, học trò, kẻ đi sau. Khi ghép thành từ “môn đệ” thì “đệ” mang nghĩa là người học trò, kẻ theo sau thầy mà học hỏi. Vì vậy, môn đệ nghĩa là học trò, người bước vào cửa nhà thầy để theo học. Theo nghĩa này, người theo Chúa Giê-su là người bước vào một cửa – cửa ấy là chính Chúa. Môn đệ của Chúa là người thụ giáo với Chúa, lắng nghe lời Chúa và chuyên tâm thực hành những gì Chúa dạy.
Điều kiện đầu tiên Chúa Giê-su đòi hỏi nơi người môn đệ là phải có tinh thần hy sinh từ bỏ. “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.” (Lc 14, 26). Khi Chúa Giê-su nói ‘từ bỏ cha mẹ’ chúng ta đừng vội nghĩ ngay rằng Chúa phế bỏ điều răn thứ tư (Lc 18, 19-20) về tình yêu và lòng tôn kính đối với cha mẹ. Ở đây, khi nói ‘từ bỏ’ có nghĩa là ‘ít hơn’, không yêu cha mẹ hơn Chúa. Thánh sử Mát-thêu nói rõ hơn: “Ai yêu cha mẹ hơn Ta, không xứng đáng với Ta” (Mt 10, 37). Như vậy, ở đây Chúa Giê-su có ý đòi hỏi những ai muốn làm môn đệ của Chúa thì cần phải dành ưu tiên cho Thiên Chúa với bất cứ trường hợp nào, và như vậy, Ngài muốn làm nổi bật giá trị của tình yêu con người đối với Thiên Chúa và phải hy sinh chọn lựa để bảo vệ bậc thang giá trị đó như Chúa dạy: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi.” (Mc 12, 30).
Tiếp theo, Chúa Giê-su khẳng định: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 27). Những ai đi theo Chúa, muốn làm môn đệ của Chúa thì chỉ có thể bằng cách vác thập giá như chính Ngài đã vác. Thập giá ở đây là những hy sinh phải đón nhận. Hy sinh trong từ bỏ. Hy sinh trong nỗ lực. Hy sinh bước theo Chúa.
Theo Chúa là một chuỗi những lựa chọn, đòi hỏi phải có quyết tâm, bền chí. Đây không phải là việc làm cảm tính, nhất thời. Vì vậy, Chúa Giê-su kể tiếp 2 dụ ngôn “xây dựng một cây tháp” và việc “chiến đấu với kẻ thù” để nói lên tính nghiêm túc, ảnh hưởng đến cả sinh mệnh của mình. Việc xây dựng và giao chiến là những sự kiện rất quan trọng không thể coi thường. Thiếu cẩn trọng sẽ dẫn tới sự thất bại và có thể mất mạng sống. Theo Chúa cũng thế.
Các em thân mến,
Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su nói những lời rất mạnh mẽ và thẳng thắn: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.” (Lc 14, 26-27). Thoạt nghe, chúng ta thấy hơi khó chịu và nặng nề. Nhưng thật ra, Chúa Giê-su muốn dạy chúng ta một điều quan trọng: đi theo Ngài là chọn con đường yêu thương và hy sinh, chứ không phải lúc nào cũng dễ dàng và thoải mái.
Từ bỏ không có nghĩa là chúng ta phải vứt hết tất cả mọi thứ, không còn gia đình, không còn ước mơ. Nhưng Chúa muốn chúng ta biết đặt Ngài lên trên hết: trên mọi mối liên hệ, trên của cải, trên thú vui, thậm chí trên cả mạng sống mình. Khi yêu Chúa hơn tất cả, chúng ta mới có thể sống đúng nghĩa là môn đệ của Ngài.
Trong Kinh Thánh, chúng ta thấy nhiều gương sáng:
– Tổ phụ Áp-ra-ham đã dám rời bỏ quê hương, ra đi đến nơi Thiên Chúa chỉ, dù không biết trước sẽ đi đâu. Ông đã dám hy sinh con mình, dù đó là đứa con thừa tự sinh ra trong tuổi già (St 12, 1…; 22, 1…). Ông đã đặt niềm tin trọn vẹn nơi Chúa.
– Các tông đồ đã bỏ thuyền chài, nghề nghiệp và gia đình để đi theo Chúa Giê-su (Mt 4, 18-22ss). Họ chọn sống bên Chúa, nghe Lời Chúa và làm chứng cho Tin Mừng.
– Các thánh tử đạo Việt Nam đã chọn cái chết để chứng mình tình yêu của mình trên hết mọi sự.
Các em thân mến,
Làm môn đệ Chúa Giê-su không chỉ bằng lời nói, mà bằng những chọn lựa và hành động cụ thể. Chúa mời gọi chúng ta:
– Biết đặt Chúa lên hàng đầu trong cuộc sống.
– Sẵn sàng hy sinh, dám chịu khó để làm điều tốt.
– Không sợ những thử thách, vì có Chúa đồng hành.
Khi chúng ta dám từ bỏ ích kỷ, biết vác thập giá trong đời sống hằng ngày, chúng ta đang thật sự bước theo Chúa. Và phần thưởng Chúa ban chính là niềm vui và bình an sâu xa trong tâm hồn.
Hãy trở nên những học trò ngoan của Thầy Giê-su các em nhé.