Cầu Nguyện: Nguyện cầu cho 56 người thiệt mạng và gia đình họ trong vụ cháy chung cư mini tại Khương Hạ, Hà Nội
Lm. Giuse Hoàng Kim Toan
Như những buổi sớm sau Thánh lễ, tôi đi ra công viên tập thể dục. Sớm đó lấm tấm mưa rơi. Những cơn mưa Sài Gòn như chợt đến và chợt đi. Tôi gặp một hình ảnh như thường xuyên mọi ngày vẫn thấy. Hôm nay khác hơn mọi ngày, trong tôi bồi hồi những xuyến xao, làm lay động từ chốn sâu thẳm của tâm hồn tôi những tâm tình mới lạ.
Hình ảnh của một người thợ hồ, trên chiếc xe của anh còn dắt theo chiếc xẻng và cây xà beng. Nếu hình ảnh chỉ có thế, vụt qua, tôi vẫn bàng quan với cuộc sống. Thật lạ, tôi vẫn không hiểu điều gì đã lay động tâm hồn tôi. Phải rồi, có bao điều chung quanh tôi vẫn tuôn chảy mà tôi đâu hề ý thức dòng đời đang chảy tuôn. Hôm nay hình ảnh của người công nhân ấy làm tôi lay động, chợt dừng lại và suy nghĩ. Một tay anh lái xe, một tay kia anh đang cầm trái bắp ăn vội, tôi bỗng ngỡ ngàng nhận ra cái chắt chiu của đời sống là thế.
Có hạnh phúc nào mà không cần phải chắt chiu, có thập giá của năm xưa mà đã chẳng có những đêm nguyện cầu. Từng bàn tay nâng khẽ chữa lành, từng lời nói vỗ về yêu thương của Chúa Giêsu. Người đã chắt chiu để gom về cho tôi niềm hạnh phúc. Cái hạnh phúc dẫu có đơn sơ của những đứa trẻ được tung tăng đến lớp mà người cha của chúng góp nhặt từ những trái bắp ăn vội, Từ những hy sinh, dè sẻn đồng lương ít ỏi cho những đứa con niềm vui như bạn bè cùng trang lứa.
Tôi đã gặp được niềm mừng vui bởi Giêsu Người đã chết để cho tôi được sống và sống dồi dào, như sự bất ngờ hình ảnh tôi gặp giữa phố hình ảnh hy sinh của người cha để góp về cho những đứa con niềm vui. Giọt nước mắt nào mà không mặn như người ta thường nói, chính vì những giọt nước mắt mặn ấy mà tôi đang gặt hái được hạnh phúc. Thánh Vịnh 125 “Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng”. Mùa gặt của người cha ấy chính là trên thành quả của những người con.
Cần thiết để thấy cái hạnh phúc của những người làm con, cái hạnh phúc của những đứa con mà chính cha mẹ đã hy sinh để kiến tạo. Có thấy niềm hạnh phúc người con mới thấy bổn phận của chính mình là cần nên người và nên thánh. Thật bất hạnh, những người con không thấy được giá trị của cha mẹ vất vả, từng chắt chiu trong cuộc sống để những người con tìm được niềm vui. Thật bất hạnh cho tôi khi tôi sống cuộc đời Kitô hữu cách buồn thảm và kéo lê cuộc sống. Người đã chắt chiu cuộc sống vì tôi. Cái chắt chiu ấy vắt kiệt Nước và Máu từ trái tim Người đổ ra trên thập giá. Người đã bộc lộ con tim yêu thương của Người một cách mạnh mẽ bằng cách phơi bày trái tim ra khỏi lồng ngực. Người đã yêu bằng tất cả tình yêu bằng tất cả trái tim muốn đổ đầy vào cuộc sống Tình yêu của Người.
Tôi cảm thấy niềm hạnh phúc, Người đã chết thay cho tôi, Người đã sống cách đầy tràn cuộc sống để tôi cũng được sống đầy tràn. Tôi biết được hình ảnh của người cha, người mẹ chắt chiu từng đồng lương để mong cho những người con hạnh phúc. Và tôi cũng gặp thấy trái tim của Giêsu rộng mở trên thập giá. Người bày tỏ cho tôi tình yêu của thập tự có thật trong dòng cuộc sống đang tuôn chảy. Từ cạnh sườn của Chúa Giêsu, như vẫn không ngừng tuôn chảy dòng của sự sống. Những hình ảnh hy sinh rất thường ngày mà tôi có thể bắt gặp mỗi lần ra phố, trên những khuôn mặt của người cha, trong những nét nhăn của những bà mẹ. Cuộc sống quanh tôi vẫn đầy tràn, nỗi niềm của niềm say sưa diễm phúc bởi được biết mình được yêu thương.
Có nhiều đau khổ trên cuộc đời này mà tôi không thể gọi tên. Tôi vẫn biết, cái bài học khó nhất trong cuộc sống là những đau khổ đang gánh chịu. Đau khổ mọi cách, đau khổ mọi chiều trong cuộc sống. Nếu tôi không đụng chạm được tình yêu của Thiên Chúa, có lẽ tôi sẽ là người thất bại, thất bại trong tuyệt vọng.
Trong sự cô đơn của những cha mẹ già khi các con ở xa. Chúa Giêsu, Người đã từng nghiệm thấy nỗi cô đơn khủng khiếp đến nỗi Người đã từng kêu lên: “Cha ơi, sao Cha bỏ con”. Lời kêu lên ấy từ sự ngỏ lời của một thân phận bị bỏ rơi, các môn đệ thì đứng xa xa trông lại, những người đã từng được chữa lành, đứng nhìn sự thoi thóp của con người trên thập giá. Nỗi khổ đau đơn côi, Người đã đón nhận nó trên thập giá, Người đã mang lấy trên thập giá của Người. Người đã mở một lối thoát từ trái tim bị đâm thâu của Người, Người đã gánh lấy cuộc đời trong Lời kêu xin của Người: “Cha ơi, sao Cha bỏ con?”.
Trong những đau khổ của trần thế, Người đã mang lấy tất cả trong con người nhân thế để con người trong những đau khổ cuộc đời của mình thấy được một giá trị hiến tế. Những đau khổ cách này hay cách khác, là những cơ hội rất tốt để có thể chạm vào ngay được trái tim rộng mở của Chúa Giêsu. Tôi biết điều này rất khó đón nhận, rất khó nuốt trôi trong cuộc sống, nhưng làm sao tránh khỏi, làm sao có thể sống cuộc sống mà thiếu nghĩa khổ đau.
Bởi là người, con người yếu đuối, rất giới hạn mà thôi. Dầu gì đi nữa, tôi cũng chỉ nguyện xin được một điều, một điều quan trọng nhất với mọi người là được chạm vào lòng thương xót của Chúa đã mở ra trên thập giá. Xin cho con người được thấy và được chạm vào trái tim yêu thương của Người.
Và tôi cũng như mọi người: “Hãy yêu như đang sống, hãy sống như đang yêu, yêu để cuộc sống tồn tại, sống để tình yêu có mặt.”