Thiếu Nhi Sống Lời Chúa, Chúa Nhật tuần 28 Thường niên năm C 12/10/2025
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
.jpg)
Chúa Nhật XXVIII Thường niên, năm C
BÀI ĐỌC I: 2 V 5, 14-17
“Naaman trở lại gặp người của Thiên Chúa và ông tuyên xưng Chúa”.
Bài trích sách Các Vua quyển thứ hai.
Trong những ngày ấy, Naaman, quan lãnh binh của vua xứ Syria, xuống tắm bảy lần ở sông Giođan như lời tiên tri, người của Thiên Chúa dạy, da thịt ông lại trở nên tốt như da thịt của đứa trẻ, và ông được sạch.
Sau đó, ông và đoàn tuỳ tùng trở lại gặp người của Thiên Chúa. Đến nơi, ông đứng trước mặt người của Thiên Chúa và nói: “Thật tôi biết không có Thiên Chúa nào khác trên hoàn vũ, ngoài một Thiên Chúa ở Israel. Vì thế, tôi xin ông nhận lấy phần phúc của tôi tớ ông”.
Tiên tri trả lời rằng: “Có Chúa hằng sống, tôi đang đứng trước mặt Người: Thật tôi không dám nhận đâu”. Naaman cố nài ép, nhưng tiên tri không nghe. Naaman nói thêm rằng: “Tuỳ ý ông, nhưng tôi xin ông ban phép cho tôi, là đầy tớ của ông, được chở một ít đất vừa sức hai con la chở được, vì từ nay ngoài Chúa, tôi tớ của ông sẽ chẳng dâng của lễ toàn thiêu hoặc hy lễ cho thần minh nào khác”.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 97, 1. 2-3ab. 3cd-4
Đáp: Chúa đã công bố ơn cứu độ của Người trước mặt chư dân (c. 2b).
1) Hãy ca tụng Chúa một bài ca mới, vì Người đã làm nên những điều huyền diệu. Tay hữu Người đã tạo cho Người cuộc chiến thắng, cùng với cánh tay thánh thiện của Người.
2) Chúa đã công bố ơn cứu độ của Người; trước mặt chư dân Người tỏ rõ đức công minh. Người đã nhớ lại lòng nhân hậu và trung thành để sủng ái nhà Israel.
3) Khắp nơi bờ cõi địa cầu đã nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta. Toàn thể địa cầu hãy reo mừng Chúa, hãy hoan hỉ, mừng vui và đàn ca!
BÀI ĐỌC II: 2 Tm 2, 8-13
“Nếu chúng ta kiên tâm chịu đựng, chúng ta sẽ cùng thống trị với Đức Kitô”.
Bài trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi Timôthêu.
Con thân mến, con hãy nhớ rằng Chúa Giêsu Kitô bởi dòng dõi Đavít, đã từ cõi chết sống lại, theo như Tin Mừng cha rao giảng. Vì Tin Mừng đó mà cha phải đau khổ đến phải chịu xiềng xích như một kẻ gian ác, nhưng lời của Thiên Chúa đâu có bị xiềng xích! Vì thế, cha cam chịu mọi sự vì những kẻ được tuyển chọn, để họ được hưởng ơn cứu độ cùng với vinh quang trên trời trong Đức Giêsu Kitô.
Đây cha nói thật: Nếu chúng ta cùng chết với Người, thì chúng ta cùng sống với Người. Nếu chúng ta kiên tâm chịu đựng, chúng ta sẽ cùng thống trị với Người. Nếu chúng ta chối bỏ Người, thì Người cũng sẽ chối bỏ chúng ta. Nếu chúng ta không tin Người, Người vẫn trung thành, vì Người không thể chối bỏ chính mình Người.
Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: Lc 19, 38
All. All. – Chúc tụng Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến! Bình an trên trời và vinh quang trên các tầng trời! – All.
PHÚC ÂM: Lc 17, 11-19
“Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, Người đi qua biên giới Samaria và Galilêa. Khi Người vào một làng kia, thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”. Thấy họ, Người bảo họ rằng: “Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế”. Trong lúc họ đi đường, họ được lành sạch. Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người, mà người ấy lại là người xứ Samaria.
Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này”. Rồi Người bảo kẻ ấy rằng: “Ngươi hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi”.
Đó là lời Chúa.
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Chúa đã trở nên nghèo khó để chúng ta được giầu sang. Chúng ta hãy xin Chúa giúp chúng ta đang sống ở trần gian, biết chuyên chăm tìm kiếm những gì thuộc về đời sống vĩnh cửu. Vậy chúng ta cùng dâng lời nguyện xin:
1. “Đem so sánh sự giầu sang với sự khôn ngoan, tôi kể sự giầu sang như không”.– Xin cho các vị lãnh đạo trong Hội Thánh, sống gắn bó với Chúa Kitô khó nghèo, để đời sống thánh thiện và siêu thoát của các ngài, giúp mọi người nhận ra giá trị đích thực của những thực tại vĩnh cửu.
2. ”Không một tạo vật nào ẩn khuất được trước mặt Chúa”.– Xin cho mọi tín hữu biết luôn đặt chính bản thân và số phận trong tình yêu thương của Chúa, vì Ngài hằng thấu suốt tất cả, sẵn sàng quan phòng mọi nhu cầu hồn xác cho mình.
3. “Người thanh niên sụ nét mặt và buồn rầu bỏ đi vì anh ta có nhiều của cải” .- Xin cho các nhà hảo tâm ý thức của cải chỉ là phương tiện, giúp con người sống hữu ích nơi trần gian, nên đừng để mình sống keo kiệt ích kỷ, mà biết quảng đại chia sẻ giúp đỡ cho người nghèo.
4. “Những kẻ cậy dựa vào tiền bạc, thật khó mà vào nước Thiên Chứa biết bao”.– Xin cho những ngừơi nghèo khó sống an vui trong phận mình, vì tin rằng Chúa là Cha giầu lòng thương xót và đầy quyền năng sẽ nâng đỡ kịp thời, nhất là ơn cứu rỗi.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu Kitô, xin cho chúng con biết yêu mến sự nghèo khó như Chúa, để khỏi bị lôi cuốn bởi những trào lưu thế tục, nhưng biết chấp nhận và yêu thích cuộc sống giản dị siêu thoát, mà nên chứng từ cho cuộc sông mai sau, Chúa hằng sông và hiển trị muôn đời.
Bài giảng Chúa nhật cho thiếu nhi: Chúa nhật 28 Thường niên năm C
“Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?”(Lc 17,18)
Chúng ta vừa đọc lại một bài Tin Mừng rất đáng cho mọi người suy nghĩ.
1. Cha đố chúng con khi cho đọc lại bài Tin Mừng này, Giáo Hội muốn nhắc cho mọi người điều gì?
– Lòng biết ơn.
– Lòng thương người của Chúa.
– Lòng Chúa xót thương đối với những người đau khổ.
+ Tất cả đều đúng, nhưng đặc biệt nhất là lòng biết ơn.
Chúng con biết lòng biết ơn là giá trị nền tảng nghĩa là không thể thiếu trong cuộc sống làm người. Lòng biết ơn…một trong những giá trị căn bản nhất của một cuộc sống đẹp, thế nhưng hình như người ta ngày càng xa lạ với nó.
Cha mời chúng con nghe câu chuyện này. Câu chuyện trích từ Internet:
Có hai người bộ hành đang đi trong một khu rừng rậm rạp. Đó là hai ông cháu. Trời nóng và oi bức. Họ khát nước. Cuối cùng họ đến một con suối nhỏ. Hai người cúi xuống uống nước. Ông lão bảo:
– Cám ơn dòng suối nhỏ nhé!
Đoạn, ông rút trong túi ra một cái muôi và múc một ít bùn dưới lòng suối đổ đi. Đứa cháu thấy vậy thì cười. Ông hỏi:
– Sao cháu lại cười ?
Đứa cháu trả lời :
– Có gì đâu mà ông phải cám ơn dòng suối? Nó có phải là người đâu? Nó không nghe được lời ông nói, nó có hiểu được lời cám ơn của ông đâu.
Người đàn ông ngẫm nghĩ. Dòng suối vẫn chảy róc rách. Chim vẫn hót vang trong rừng. Sau một hồi lâu im lặng, ông bảo:
– Thế đấy, giòng suối có nghe thấy gì đâu. Nếu như có một con sói đến uống nước, có thể nó sẽ không biết cám ơn dòng suối. Nhưng chúng ta không phải là chó sói, mà là con người. Đừng quên điều đó cháu ạ: Và cháu có biết con người nói hai tiếng cám ơn là để làm gì không?
Đứa bể trầm ngâm. Nó chưa bao giờ suy nghĩ về điều đó. Cụ già chậm rãi bảo cháu:
– Cháu ơi, con người nói lên hai tiếng cám ơn chính là để không bao giờ trở thành …chó sói!
Một lời khuyên hết sức cụ thể và đáng suy nghĩ.
Có lẽ không có gì tử tế và đẹp đẽ hơn bằng hai tiếng cám ơn luôn được thốt lên với tất cả tấm lòng chân thành và trân trọng của mỗi người chúng ta trong cuộc sống làm người.
2. Chúng ta phải biết ơn ai?
+ Trước hết phải biết ơn Chúa.
Cha hỏi chúng con ai dựng nên bầu trời trái đất này cho chúng ta sinh sống?
– Chúa.
– Ai cho chúng ta không khí để chúng ta thở mỗi ngày?
– Chúa.
Những gì cần thiết nhất cho cuộc sống của chúng ta thì Thiên Chúa ban một cách dư dật thoải mái.
– Cha hỏi chúng con đã có bao giờ chúng con phải đi mua không khí về để thở chưa?
– Dạ chưa.
– Rất đúng. Cha cũng vậy! Chưa bao giờ cha phải mất một cắc bạc để đi mua không khí mặc dầu không khí là thứ không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người cũng như các mọi sinh vật sống trên trời dưới đất này. Nếu thiếu không khí con người không thể sống và tồn tại trên hành tinh trái đất này!
Bây giờ chúng con thử đưa tay lên bịt mũi lại cho cha xem nào.
Chúng con nín thở được mấy phút?
Đó chúng con thấy những gì cần thiết cho cuộc sống của chúng con thì Chúa ban cho dư dật. Vậy mà có mấy ai biết nhận ra điều đó để cám ơn Chúa đâu.
Chính vì thế mà Charles Erdman một nhà chú giải chuyên về thánh Luca nói: “Có lẽ 9/10 sẽ quên hết những ơn họ lãnh nhận”. Sao mà tỉ lệ những biết nhận ra những ơn mình được hưởng để nói lên hai tiếng cám ơn ít quá.
+ Sau Chúa, chúng con phải biết ơn mọi người.
Tại sao thế?
Chúng con thử nhìn vào con người của chúng con coi! Đôi dép chúng con mang ở chân ai làm ra? Quần áo chúng con mang trên mình ai đệt ai may vậy? Rồi còn bao nhiêu thứ nuôi dưỡng chăm sóc cho chúng ta hằng ngày! Ai lo cho chúng ta vậy? Người khác. Phải biết ơn những người đó chứ.
Rồi hằng ngày chúng con đi học. Ai dạy dỗ chúng con từ khi chúng con mới mở miệng đánh vần A-B-C cho tới hôm nay chúng con học được nhiều thứ, làm được nhiều việc hữu ích. Có phải các thứ đó tự nhiên mà có không?
Vậy thì chúng con hãy tập cho mình thật quen với hai tiếng cám ơn. Có như vậy chúng con mới xứng đáng làm người.
Cha muốn kết thúc bằng câu chuyện có thật, rất cảm động này. Một câu truyện có thật đã trở thành một bài học để dạy đời trên toàn đế quốc Roma vào thời của Chúa Giêsu và sau đó. Câu chuyện như thế này: Androcles là một nô lệ…Vì không chịu nổi cảnh bị đối xử quá khắc nghiệt ở nhà chủ cho nên anh bỏ trốn vào rừng. Đang đi lang thang trong rừng thì bất ngờ anh nhìn thấy một con sư tử đang lê bước bằng ba chân của nó…vừa đi vừa rên la đau đớn.
Thương hại quá, Androcles cảm thấy hết cả sợ hãi, anh can đảm tiến lại gần con sư tử. Con vật thấy anh xuất hiện thì nó dừng lại. Nó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy chân nó đưa lên để quan sát thì thấy chân nó đạp phải một cái gai thật to. Anh khéo léo, nhẹ nhàng nhổ cái gai ra khỏi chân con vật rồi tìm lá cây thuốc trong rừng đắp lên vết thương đang sưng tấy lên của nó.
Không bao lâu sau đó vết thương khỏi hẳn và từ đó trở đi người và vật quấn quít sống chung với nhau không rời nhau một bước. Mỗi ngày sư tử đi săn và bao giờ nó cũng dành cho Androcles, một ân nhân cứu mạng nó một phần thịt ngon nhất.
Một hôm khi con sư tử đi săn mồi thì Androcles sơ ý đi ra khỏi khu rừng và anh bị bọn chủ nô lệ bắt lại. Anh bị giam rồi sau đó bị trả về với đời sống vất vả của một người nô lệ.
Cuối cùng khi đã vắt hết sức lao động của anh, bọn chủ nô lệ thấy anh không còn sinh ích lợi gì cho họ nữa thì họ đem anh đến đại hý trường nổi tiếng Colisée ở Roma để cho dã thú phanh thây xé thịt anh ra theo tục lệ giải trí của những người thời đó.
Hôm ấy giữa tiếng hò la như long trời sập đất của những khán giả, Androcles một mình đứng giữa hý trường. Một con sư tử đã bị bỏ đói nhiều ngày đang bị nhốt trong chuồng sắp được thả ra.
Bầu khí hết sức căng thẳng. Khi cửa chuồng mở, con vật chạy như gió tiến về phía nạn nhân.
Nhưng thật bất ngờ khi gần tới nơi thì con vật như khựng lại. Nó ngoan ngoãn nằm phủ phục dưới chân của Androcles rồi ngước mắt nhìn lên, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm tay người nô lệ. Androcles đưa tay vuốt ve nó. Anh rất mừng khi nhận ra đó chính là con sư tử mà anh đã cứu nó trong rừng.
Tất cả mọi người ở trong đại hý trường hôm đó đều hết sức ngỡ ngàng và cảm động. Họ đồng thanh la thật lớn yêu cầu hoàng đế trả tự do cho đôi bạn chân tình này.
Thế là từ đó trở đi Androcles và con sư tử đã trở thành một bài học và một biểu tượng của lòng biết ơn.
Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa về mọi sự Chúa đã ban cho con.
Tạ ơn Chúa đã ban cho con: Sức khoẻ dồi dào, cặp mắt để nhìn, đôi tai để nghe, hai bàn tay để làm việc, đôi chân để đi, bộ óc để suy nghĩ, trái tim để yêu mến.
Xin Chuá giúp con biết cố gắng sống xứng đáng hơn nữa với những tặng phẩm Chúa ban. Amen .
CN 28 TN C – 5 phút Lời Chúa với Thiếu Nhi

Tin Mừng thánh Lu-ca 17, 11-19Chào các em,
Hôm nay, Chúa Nhật thứ 28 Thường Niên năm C, Tin mừng theo thánh Lu-ca.
Bài Tin mừng hôm nay nói về mười người mắc bệnh phong cùi được Chúa Giê-su chữa lành, mà chỉ có một người thuộc xứ Sa-ma-ri-a quay trở lại tạ ơn Chúa Giê-su và tôn vinh Thiên Chúa khi nhận biết mình đã được lành bệnh.“Khi Chúa Giê-su đi lên Giê-ru-sa-lem, Người đi qua biên giới Sa-ma-ri-a và Ga-li-lê-a. Khi Người vào một làng kia, thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”. (Lc 17,11-13)
Chúa Giê-su đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem, nơi Người sẽ chịu thương khó và phục sinh. Người vào một làng kia thì gặp mười người phong cùi. Đối với người Do thái, phong cùi là một bệnh nan y, nhơ nhớp. Người bệnh phong cùi sống cách biệt. Họ không được vào trong thành cũng như tiếp xúc với những người lành. Khi thấy có người, họ phải la lớn: “Ô uế, ô uế” để người khác tránh ra xa. Mười người phong cùi này sống chung với nhau, không phân biệt Do thái hay người Sa-ma-ri-a. Họ sống hòa hợp với nhau. Có lẻ, chính đau khổ đã gắn kết con người cùng với nhau. Họ trở thành một cộng đoàn đầy tình nhân ái.
Chính luật lệ không cho những người phong cùi đến gần người khác, nên khi thấy Chúa Giê-su từ xa, họ lớn tiếng kêu xin: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”.
Thường chỉ có các tông đồ mới gọi Chúa Giê-su là Thầy, vì các ông nhận biết Chúa Giê-su là Đấng quyền năng qua bao phép lạ đã chứng kiến. Các người phong cùi cũng gọi Chúa Giê-su là Thầy, vì đối với họ, Chúa Giêsu là Đấng quyền năng, có thể chữa lành bệnh cho họ và họ đã van xin tình thương xót của Người.
Trước nỗi thống khổ của họ, Chúa Giê-su nói: “Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế” (Lc 17, 14). Chỉ một câu nói đơn giản thôi “Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế”, những người phong cùi đã tin tưởng và cất bước lên đường. Quả thật, theo luật, người bị phong cùi phải đến trình diện thầy tư tế, để xác nhận là đã khỏi bệnh và được trở lại với gia đình, với cộng đoàn, với xã hội, với đền thờ và nền phụng tự.
“Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giê-su và tạ ơn Người, mà người ấy lại là người xứ Sa-ma-ri-a” (Lc 17, 15-16). Với niềm tin tưởng họ lên đường. Trên đường đi, họ đã được chữa lành. Chỉ một người nhận ra hồng ân mà mình đã nhận được nên quay lại tạ ơn Chúa Giê-su và tôn vinh Thiên Chúa. Chúa Giê-su cũng ngạc nhiên khi thấy chỉ một người ngoại kiều Sa-ma-ri-a trở lại. “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này” (Lc 17,16-18). Rồi Chúa Giê-su nói với người ngoại bang biết ơn: “Con hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của con đã cứu chữa con” (Lc 17,19).
Các em thân mến,
Thiên Chúa yêu thương mọi người, không trừ một ai, dù là người tốt hay người xấu, là người có đạo hay ngoại đạo, Chúa vẫn yêu thương và chữa lành cho tất cả. Chúa ban cho chúng ta biết bao ơn huệ: Ơn được có cha mẹ yêu thương chăm sóc, ơn được khỏe mạnh, học hành và có bạn bè, và nhất là ơn được biết Chúa, được làm con Chúa.
Chúa ban cho chúng ta quá nhiều điều, đến nỗi đôi khi chúng ta quên mất rằng tất cả đều là hồng ân. Có khi chúng ta nghĩ rằng mọi thứ là do mình, hoặc là “chuyện đương nhiên phải có”. Nhưng thật ra, mỗi hơi thở, mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn, mỗi người thân yêu quanh chúng ta – tất cả đều là quà tặng từ Thiên Chúa.
Mười người đều được ơn chữa lành, nhưng chỉ một người quay lại tạ ơn.
Như ông Na-a-man ngoại đạo, ông được khỏi bệnh phong cùi. Ông đã tuyên xưng: “Thật, tôi không biết có Thiên Chúa nào khác trên hoàn vũ, ngoài một Thiên Chúa ở Ít-ra-en” (2V 5, 15). Người Sa-ma-ri-a trong Tin Mừng không chỉ được chữa lành bệnh cùi thân xác, quay lại tạ ơn Chúa Giê-su, mà còn được chữa lành tâm hồn. Chúa Giê-su nói: “Đức tin của anh đã cứu anh.” Nghĩa là, vì anh có lòng tin và biết ơn, nên Chúa ban cho anh ơn cứu độ.
Chúng ta biết lòng biết ơn làm cho chúng ta nên người tốt hơn
Khi chúng ta biết ơn cha mẹ, thầy cô, chúng ta sẽ ngoan ngoãn, cố gắng học tập, vâng lời.
Khi chúng ta biết ơn Chúa, chúng ta sẽ sống tốt, siêng năng cầu nguyện, và làm việc lành.
Các em thân mến,
Chúng ta phải sống thế nào để tạ ơn Chúa?
Tạ ơn Chúa không chỉ là lời nói suông mà phải được dệt nên bằng cuộc sống hằng ngày.
Dâng lời cầu nguyện mỗi sáng và mỗi tối: “Con cảm ơn Chúa đã gìn giữ con một đêm yên lành và ban cho con thêm một ngày mới”…
Giữ lòng trong sạch, tránh điều xấu: Không nói dối, không cãi lời cha mẹ, không đánh nhau, không ganh tị – đó là sống xứng đáng với ơn Chúa ban.
Nhất là, tham dự Thánh Lễ, rước lễ sốt sắng, vì Thánh Lễ chính là lời tạ ơn cao trọng nhất mà Chúa Giê-su đã dâng lên Chúa Cha.
Thiên Chúa ban cho chúng ta mỗi ngày có 86.400 giây, chúng ta đã dùng những giây phút nào để tạ ơn Chúa?
“Trái tim không biết ơn sẽ không tìm được sự hạnh phúc. Khi có lòng biết ơn, chúng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc từng giờ” (Henry Ward Beecher).
Có như thế, chúng ta mới trở nên những tông đồ đích thực của Chúa Giê-su.
Hãy trở nên những học trò ngoan của Thầy Giê-su các em nhé.
Mến chào tất cả các em.
Vui học Kinh Thánh, Chúa Nhật XXVIII Thường niên, năm C
Tin Mừng thánh Luca 17,11-19
Mười người phong hủi
11Trên đường lên Giêrusalem, Đức Giêsu đi qua biên giới giữa hai miền Samari và Galilê. 12Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” 14Thấy vậy, Đức Giêsu bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế”. Đang khi đi thì họ được sạch. 15Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa.16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giêsu mà tạ ơn. Anh ta lại là người Samari. 17Đức Giêsu mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? 18Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?”. 19Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”.
19“Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông”.
11 As he continued his journey to Jerusalem, he traveled through Samaria and Galilee. 12As he was entering a village, ten lepers met (him). They stood at a distance from him 13and raised their voice, saying, “Jesus, Master! Have pity on us!” 14And when he saw them, he said, “Go show yourselves to the priests”. As they were going they were cleansed. 15And one of them, realizing he had been healed, returned, glorifying God in a loud voice; 16and he fell at the feet of Jesus and thanked him. He was a Samaritan. 17Jesus said in reply, “Ten were cleansed, were they not? Where are the other nine? 18Has none but this foreigner returned to give thanks to God?” 19Then he said to him, “Stand up and go; your faith has saved you”.
I. HÌNH TÔ MÀU
* Chủ đề của hình này là gì?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
* Bạn hãy viết lại câu TM thánh Luca 17,15
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
II. TRẮC NGHIỆM
01. Tại biên giới giữa 2 miền Samari và Galilê, Đức Giêsu gặp những người mắc bệnh gì? (Lc 17,12)
a. Bệnh phong.
b. Bệnh điếc.
c. Bệnh mù.
d. Bệnh quỷ ám.
02. Khi gặp Đức Giêsu, những người mắc bệnh phong nói gì? (Lc 17,13)
a. Xin thương xót chúng tôi.
b. Lạy thầy Giêsu, xin rủ lòng thương chúng tôi.
c. Lạy thầy Giêsu, xin cứu chữa chúng tôi.
d. Lạy thầy Giêsu, xin làm cho chúng tôi được sạch.
03. Khi gặp những người mắc bệnh phong, Đức Giêsu bảo họ đi đâu? (Lc 17,14)
a. Hãy lên Giêrusalem, dâng lễ tạ ơn Thiên Chúa.
b. Hãy đi trình diện với các tư tế.
c. Hãy trở về với gia đình.
d. Chỉ a và b đúng.
04. Người phong cùi miền Samari trở lại gặp Đức Giêsu để làm gì? (Lc 17,16)
a. Tạ ơn.
b. Trình diện.
c. Xác nhận đã lành bệnh.
d. Cả a, b và c đúng.
05. Với người bệnh phong miền Samari, Đức Giêsu đã nói gì? (Lc 17,17)
a. Anh hãy đi về bình an.
b. Anh đừng phạm tội nữa.
c. Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.
d. Anh hãy đứng đậy! Hãy tạ ơn Thiên Chúa đã cứu chữa anh.
III. Ô CHỮ
Những gợi ý
01. Ai đã chữa những người mắc bệnh phong? (Lc 17,11-19)
02. Người phong cùi miền Samaria trở lại gặp Đức Giêsu để làm gì? (Lc 17,16)
03. Người bệnh phong trở lại tạ ơn Đức Giêsu thuộc miền nào? (Lc 17,16)
04. Bao nhiêu người mắc bệnh phong đã gặp Đức Giêsu? (Lc 17,12)
05. Một người mắc bệnh phong thấy mình được khỏi liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh ai? (Lc 17,15)
Hàng dọc: Chủ đề của ô chữ này là gì?
IV. CÂU THÁNH KINH HỌC THUỘC LÒNG
“Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
Tin Mừng thánh Luca 17,19
Lời giải đáp VUI HỌC THÁNH KINH
CHÚA NHẬT 28 TN C
I. HÌNH TÔ MÀU
* Chủ đề
Tấm lòng tri ân
* Câu TM thánh Luca 17,15
“Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa”.
II. TRẮC NGHIỆM
01. a. Bệnh phong (Lc 17,12)
02. b. Lạy thầy Giêsu, xin rủ lòng thương chúng tôi (Lc 17,13)
03. b. Hãy đi trình diện với các tư tế (Lc 17,14)
04. a. Tạ ơn (Lc 17,16)
05. c. Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh (Lc 17,17)
III. Ô CHỮ
01. Đức Giêsu (Lc 17,11-19)
02. Tạ ơn (Lc 17,16)
03. Samari (Lc 17,16)
04. Mười (Lc 17,12)
05. Thiên Chúa (Lc 17,15)
Hàng dọc: Cám ơn
Kinh thánh bằng hình: Chúa nhật 28 Thường niên năm C
http://www.gioitre-tnttgptb.org/kinh-thanh-bang-hinh-chua-nhat-28-thuong-nien-nam-c
Học hỏi Phúc âm: Chúa nhật 28 Thường niên năm C
http://www.gioitre-tnttgptb.org/hoc-hoi-phuc-am-chua-nhat-28-thuong-nien-nam-c
Lời Chúa: Lc 17,11-19
11Trên đường lên Giêrusalem, Đức Giêsu đi qua biên giới giữa hai miền Samari và Galilê. 12Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” 14Thấy vậy, Đức Giêsu bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. 15Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giêsu mà tạ ơn. Anh ta lại là người Samari. 17Đức Giêsu mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? 18Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” 19Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
Câu hỏi
1. Bài Tin Mừng này có thể chia làm hai phần: Lc 17, 12-14 và 17, 15-19. Bạn có thấy cách trình bày hai phần này có gì giống nhau không?
2. Đọc Lc 17, 12-13. Bạn nghĩ gì về cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu với mười người phong? Ai đi gặp ai? Tại sao mười người phong lại đứng đàng xa? Họ xin ơn gì? Đâu là nỗi khổ của họ? Đọc Lêvi 13, 45-46.
3. Khi nào người phong đi trình diện các tư tế? Đâu là nhiệm vụ của các tư tế khi gặp người phong? Đọc Lêvi 14, 1-32.
4. Đọc Lc 17, 14. Có gì lạ khi Đức Giêsu bảo mười người phong đi trình diện tư tế? Nhờ đâu mười người phong được sạch? Được sạch nghĩa là gì?
5. Bạn nghĩ gì về cách chữa bệnh của Thầy Giêsu trong trường hợp này? Có gì đặc biệt không? So sánh đoạn Tin Mừng này với Lc 5, 12-16, tìm những điểm khác nhau.
6. Đọc Lc 17, 15-16. Cho thấy nét khác biệt giữa người phong Samari với chín người kia, sau khi anh thấy mình được sạch? Tôn vinh Thiên Chúa và tạ ơn Thầy Giêsu: hai điều này có ngược nhau không? Ai đã chữa cho người phong?
7. Khi trở lại gặp Đức Giêsu, người phong xứ Samari được những gì mà chín người kia không được?
8. Đọc Lc 17, 17-18. Theo bạn, khi hỏi ba câu hỏi này, tâm trạng của Đức Giêsu như thế nào? Lòng biết ơn đối với Thiên Chúa có cần không? Đọc thêm Lc 7, 36-50.
CÂU HỎI SUY NIỆM: Nếu bạn là người phong được chữa lành thì bạn có trở lại ngay để cám ơn Thầy Giêsu không? Hiện nay bạn thấy Chúa ban cho bạn ơn lớn nhất là ơn nào? Bạn thấy mình phải tạ ơn Chúa bằng cách nào?
PHẦN TRẢ LỜI
- Bài Tin Mừng này có thể chia làm hai phần. Phần 1 là cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu và 10 người phong (Lc 17, 12-14). Phần 2 là cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu với người phong vùng Samari (Lc 17, 15-19). Trong mỗi phần ta đều thấy các nhân vật chủ động đến với Đức Giêsu, để xin ơn hay để tạ ơn. Đức Giêsu đã gặp gỡ họ trực tiếp, trò chuyện với họ, và sau cùng Ngài đã ban ơn cho họ (ơn được khỏi bệnh hay ơn được cứu).
- Khi đọc Lc 17, 12-13 ta thấy mười người phong ở chung với nhau trong một ngôi làng. Có thể họ ở với nhau để hỗ trợ nhau trong cảnh khổ vì bệnh tật. Bệnh phong là một bệnh được lưu ý đặc biệt. Vì sợ lây bệnh qua người khác nên tuy muốn lại gần để gặp Đức Giêsu, mười người phong chỉ dám “dừng lại đằng xa và cất tiếng kêu…” Điều này phù hợp với luật trong sách Lêvi 13, 45-46. Tiếng kêu của họ chạm được vào tai Đức Giêsu. Họ biết tên của Ngài và gọi Ngài là Thầy Giêsu. Họ không trực tiếp xin Ngài chữa bệnh, nhưng chỉ xin Ngài thương xót. Thật ra xin thương xót chính là xin được chữa lành. Nỗi khổ của người mắc bệnh phong thời xưa thật kinh khủng. Vì ngoài cơn bệnh đau đớn trên thân xác, người phong còn phải sống biệt lập, bị coi là ô uế, và không được tham dự vào bất cứ sinh hoạt tôn giáo nào.
- Theo lẽ bình thường, người phong chỉ đi trình diện tư tế khi thấy mình đã được khỏi. Họ sẽ đến gặp tư tế, để vị này kiểm tra rất tỉ mỉ trong tám ngày. Sau đó, tại Đền thờ, tư tế sẽ cử hành lễ thanh tẩy với việc dâng hai con chiên làm lễ vật đền tội, nhờ đó người mắc bệnh được trở nên thanh sạch và được trở lại với đời sống bình thường (Lê vi 14, 1-32).
- Trong bài Tin Mừng này, điều lạ là Đức Giêsu nói với mười người phong: “Hãy đi trình diện các tư tế”) ngay lúc họ chưa khỏi bệnh (Lc 17, 14). Vậy mà họ đã vâng lời và lập tức lên đường đi trình diện tư tế như thể mình đã được khỏi rồi. Chính hành vi đầy đức tin này của họ đã khiến họ được sạch khi đang trên đường đi gặp tư tế. “Được sạch” là được khỏi sự ô uế của bệnh phong.
- Như thế Đức Giêsu đã chữa lành cho mười người phong một cách đặc biệt. Dường như Ngài chẳng làm gì: không đụng chạm đến họ, cũng không nói một lời nào để chữa bệnh. Ngài chỉ bảo họ làm một điều đòi hỏi nhiều đức tin. Không thấy họ phản ứng, đặt vấn đề hay phàn nàn. Họ chỉ làm điều Ngài bảo. Và phép lạ đã xảy ra. Đức Giêsu chữa cho họ vì họ đã xin Ngài thương xót.
So sánh Lc 17, 12-14 với Lc 5, 12-16 ta thấy có sự khác biệt, vì ở Lc 5, 13 Đức Giêsu chữa một người phong bằng cách chạm tay vào anh ta và nói lời chữa lành. Anh này ở rất gần Đức Giêsu, khác với mười người kia.
- Người phong xứ Samari khác với chín người kia ở chỗ, khi thấy mình được khỏi, anh ấy quay lại với Đức Giêsu để lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa (Lc 17, 15). Hơn nữa, anh còn sấp mặt dưới chân Đức Giêsu để tạ ơn Ngài (Lv 17, 16). Rõ ràng hai hành động này không ngược nhau. Anh biết rõ chính Thầy Giêsu là người đã chữa bệnh cho anh, nhưng anh cũng biết Thầy là người của Thiên Chúa, và Thiên Chúa đã làm một việc kỳ diệu là qua Thầy mà chữa cho anh.
- Khi trở lại gặp Thầy Giêsu, người phong xứ Samari được những điều mà chín người kia không được. Anh được gặp lại chính Đấng đã cho anh được sạch. Anh không chỉ nhận quà, anh còn gặp được người tặng quà, mà gặp một cách rất gần gũi và thân mật chứ không xa cách như trước đây. Anh là một người xứ Samari vốn bị người Do-thái coi thường, nhưng Thầy Giêsu không coi thường anh. Thầy còn khen thái độ trở lại của anh là đúng đắn, so với thái độ của với chín người kia. Dù chín người kia có đức tin, nhưng chỉ mình anh được Thầy khen có đức tin đưa đến ơn cứu độ (Lc 17, 19). Khi quay trở lại, anh làm được cùng một lúc hai điều: lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa và sấp mình tạ ơn Thầy Giêsu (Lc 17, 15-16).
- Ba câu hỏi của Đức Giêsu ở Lc 17, 17-18 cho thấy Ngài ngạc nhiên vì chín người phong được khỏi đã không trở lại để cám ơn Ngài. Họ đã không làm điều lẽ ra phải làm. Lòng biết ơn đối với Thiên Chúa là bước đầu quan trọng của đời sống thiêng liêng. Từ lòng biết ơn, một tương quan thân thiết với Chúa được hình thành và lớn dần lên. Luca 7, 36-50 cho thấy chị phụ nữ đã biểu lộ cách bạo dạn lòng biết ơn Đức Giêsu của mình trước mặt mọi người.