Ơn Gọi: CHA GIÀ
CHA GIÀ
Để cuộc sống an lành, hãy luôn nghĩ tốt, nói tốt và cư xử tốt với mọi người.
Sinh ra trong một gia đình miền quê nghèo,
Nên từ ngày còn là chủng sinh,
Rồi những tháng năm là linh mục.
Cha vẫn luôn sống đơn sơ và đạm bạc.
Tuổi đã cao, nhưng Cha còn được Đức Cha tín nhiệm,
Và sai Cha đến giáo xứ nghèo này.
Gần chục năm ở đây,
Mọi người đều quý mến và gọi ngài là “Cha Già.”
Cha đạo đức: giờ kinh, giờ lễ rất chỉn chu.
Chuyện hôn nhân, ma chay,
Cha quan tâm nâng đỡ và hướng dẫn hết sức tận tình.
Giáo lý cho các giới, thì khỏi chê,
Ngài luôn tận tâm, tận lực.
Vì với ngài,
Mỗi người tín hữu chẳng những thể hiện sức sống,
Mà còn là tương lai của Giáo Hội và xã hội.
Nhưng có một điều,
Khiến nhiều người trong giáo xứ thường xầm xì to nhỏ:
“Cha Già không vợ, chẳng có con,
Thế mà cứ lo tích góp của cải.”
Chuyện là thế này:
Hễ có ai cho con cá to,
Ngài nói bà bếp mang ra chợ bán, rồi mua cá nhỏ về ăn.
Gạo, quà, đồ ăn thức uống giáo dân biếu,
Ăn không hết, cũng đem bán lấy tiền.
Quần áo dăm ba bộ, nhàu nát mà không chịu may mới.
Đúng là Cha Già “trùm sò” hết cỡ nói!
Nhà thờ cũ mục, phải xây lại sớm,
Nếu không, tai họa sẽ khó lường.
Sau khi bàn với bạc với Ban Hành giáo,
Tất cả đều thống nhất, phải xây lại ngôi thánh đường.
Vài ngày sau buổi họp đó, giáo dân thấy:
Đất, cát, xi măng, sắt thép…
Được các đoàn xe tấp nập chở đến sân nhà thờ.
Có người đồn đoán: “Chắc lính Mỹ họ cho.”
Công trình khởi công chưa được nửa năm,
Cha Già qua đời đột ngột.
Cha Quản Hạt đến xem sổ sách giấy tờ…
Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ:
Tiền vật tư xây nhà thờ bấy lâu nay,
Đều là tiền riêng của Cha Già.
Biết giáo dân nghèo, Cha đã nhịn ăn, kiêng mặc,
Sống đạm bạc và dành dụm từng đồng tiền xu.
Bởi Cha biết sớm hay muộn,
Cũng sẽ phải xây dựng thánh đường mới cho giáo xứ.
Giờ thì những ai từng nghĩ xấu về Cha Già,
Có hối tiếc và ân hận, đều đã quá muộn rồi!
Cha đã an nghỉ bên Chúa,
Trong niềm vui và bình an vô tận.
Ai cũng biết:
Trái dưa hấu lắm lúc vỏ thì xanh,
Nhưng ruột lại đỏ và rất thơm ngon.
“Xanh vỏ mà đỏ lòng” là thế!
Thường chúng ta chỉ thấy những gì bên ngoài,
Nội tâm, hoặc nguyên nhân sâu xa của sự việc,
Chẳng bao giờ chúng ta thấu đáo.
Chuyện Cha Già đã vậy,
Chuyện gia đình, chòm xóm còn phức tạp bội phần.
Lời bàn tán,
“Đoán già đoán non” của một số người nào đó,
Có thể phá nát một gia đình,
Hoặc làm đồ vỡ tình làng nghĩa xóm.
Không ít gia đình hoặc cá nhân,
Đã bị dìm xuống vực sâu của tiếng xấu,
Chẳng cất đầu lên được,
Với xã hội và bà con xóm làng,
Chỉ vì lời “bình phẩm” tưởng chừng vô tội vạ ấy.
Để cuộc sống an lành,
Để tình anh em được triển nở,
Để mọi tương quan mở ra và đem lại nhiều thành quả,
Chúng ta cần bỏ tính gièm pha, dò la và xét đoán.
Thay vào đó, hãy cố gắng:
Luôn nghĩ tốt, nói tốt và cư xử tốt với mọi người.
Chúa từng nhắc nhở chúng ta:
“Chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, Ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao?” (Lc 18, 7)
“Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán.” (Mt 7, 1)
“Anh em muốn người ta làm gì cho mình, Thì cũng hãy làm cho người như vậy.” (Lc 6, 31)