Giáo họ Biệt Lập Bàu Mây vui Trung Thu
Con bé bỏng suốt đời trong mắt Mẹ
Và măng tơ vừa xanh nụ xanh chồi
Cứ ngỡ bầu trời là mảnh sân chơi
“Một ông sáng sao, hai ông sao sáng”
Câu hát ấy của một thời xa vắng
Những đêm trăng tuổi mọn ở quê nhà
“Ai khôn thì về, ai dại thì xa
Thả đỉa ba ba… Nhớ Cha nhớ Chúa”
Ơi, chiếc lồng đèn lung linh trước cửa
Có hẹn vừng trăng mộng mị đêm rằm?
Làng quê mình thơm mùa bưởi mùa cam
Vẳng tiếng cầu kinh lẫn trong sương sớm
Ra ngã ba sông thuyền về đã muộn
Chờ trăng lên qua lá xóm nhập nhoè
Yêu khói đốt đồng, rơm rạ đường quê
Bánh đúc, mâm xôi, cây đa thằng Cuội
Mùa trăng ấy đã mịt mù ga cuối
Bởi một đêm, vua cũng chán ngai vàng
Để được làm người hành khất lang thang
Để được sống nương mây và cậy nguyệt
Mùa trăng ấy đã nhạt nhoà cổ tích
Có một thời hoa bướm đã đi qua
Miệng vẫn cười, sao mắt ứa xót xa
Lỡ vô phúc, sa chân vào tội lỗi
Đốm lửa nhỏ ở trong miền tăm tối
Cầu xin, sao đừng dính lấm bụi bùn
Đêm nguyệt rằm, trăng sáng tỏ như gương
Nghêu ngao hát bài “dung dăng dung dẻ”
Con ngủ thiếp một đời trong lòng Mẹ
Lời Mẹ ru, kinh hạt đẫm hơi sương.