THÁNH CA THI CA SUY NIỆM TUẦN LỄ CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH. A

Video Thánh ca về Chúa Chiên Lành

https://www.youtube.com/watch?v=ragxVmOpNP0
Nhân dịp tháng Hoa về, xin trân trọng giới thiệu sáng tác mới nhất của ca sỹ Trường Sinh, một người con của giáo xứ Quy Chính hiện đang làm việc tại Sài Gòn. MV này do quý nữ tu Hiệp hội Đaminh Tin Mừng thể hiện.

THI CA SUY NIỆM TUẦN LỄ CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH. A

  (Ga 10:1-10)

 CHIÊN THIÊN CHÚA.

 Ai không qua cửa mà vào,

Đi qua lối khác, trèo rào nhảy dô.

Đó là trộm cướp hồ đồ,

Giả nhân bất nghĩa, nông nô gian tà.

Ai mà qua cửa vào ra,

Chúa chiên dẫn dắt, hải hà yêu thương.

Nhiệt tâm đi trước dẫn đường,

Đàn chiên theo lối, tựa nương tháng ngày.

Đồng xanh cỏ mới tràn đầy,

Bên dòng suối mát, sum vầy thảnh thơi.

Chăm nom sức khỏe mọi thời,

Con nào yếu bệnh, tới nơi chữa liền.

Chính Ta là cửa chuồng chiên,

Dủ lòng thương xót, nhân hiền bao dung.

Xả thân yêu mến đến cùng,

Chiên Ta nghe tiếng, tín trung gọi mời.

Lãnh ơn cứu độ muôn đời,

Ban cho sự sống, cao vời biết bao.

Đàn chiên được sống dồi dào,

Chúa Chiên chiến thắng, bước vào vinh quang.

Kinh Thánh Cựu Ước dùng hình ảnh con chiên hiền lành trong nhiều vai trò khác nhau. Chiên gánh tội thay cho người ta. Dùng chiên để hiến tế. Giết chiên để tưởng niệm mỗi dịp lễ Vượt Qua. Chiên bị đem xén lông không kêu ca. Hình ảnh con chiên qúa quen thuộc trong các cuộc dâng tiến lễ toàn thiêu của người Do-Thái.

  Chúa Giêsu được thánh Gioan Tẩy giả giới thiệu là Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa tội trần gian. Thiên Chúa là mục tử tốt lành. Người mục tử chăm sóc từng con chiên. Người mục tử uốn nắn và sửa trị từng con chiên trong tình yêu thương. Chúa Giêsu được gọi là Chúa Chiên Lành. Chúa Chiên hy sinh mạng sống vì đàn chiên. Chúa Chiên sống chết với bày chiên của mình. Người tin Chúa được gọi là con chiên, hình ảnh chiên con bước theo chủ chiên.

  Chủ chiên tốt lành là chủ chiên đi trước và đàn chiên theo sau. Chiên nghe theo tiếng kẻ ấy. Truyện kể: Có hai đàn chiên ở chung một chuồng. Sáng sớm người chủ chăn hô to Marah, tất cả các chiên của ông rời chuồng đi theo ông. Người thợ chăn kia thấy thế lấy làm ngạc nhiên. Ông mượn áo choàng và gậy của người chăn chiên, ông hô Marah, nhưng chẳng có con chiên nào để ý đến. Ông hỏi người chăn chiên: Có khi nào chiên của ông đi theo người khác không? Chủ chiên nói rằng: Có chứ, đôi khi con chiên bị bệnh hay cứng đầu. Nó sẽ đi theo người khác. Chiên ngoan hiền sẽ theo chủ của nó.

   Chúng ta có Chúa Giêsu là Đấng chăn chiên tốt lành. Chúa đã lập Giáo Hội và trao quyền chăm sóc cho các tông đồ và những người kế vị các ngài. Trong Giáo Hội, Chúa tiếp tục chăn dẫn đoàn chiên tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi. Nơi có nguồn sống ân điển và sự sung mãn. Chúa bồi dưỡng đàn chiên qua các bí tích, đặc biệt là bí tích Thánh Thể.

 Hình ảnh chủ chiên tốt lành là hình ảnh của các cha mẹ, thầy cô, các tu sĩ, linh mục, những người có trách nhiệm hướng dẫn tinh thần. Họ là mẫu gương đi trước, hướng dẫn cho đoàn con cái theo sau sống con đường chính trực. Họ cần hiểu biết nhu cầu của từng cá nhân, từng thành viên. Hiểu được tâm trạng và hoản cảnh khó khăn của từng người. Với sự cảm thông, họ có thể cùng nâng đỡ, ủi an và khuyến khích nhau sống đạo.

   Chúa Chiên đã hy sinh cho đoàn chiên. Các bậc cha mẹ và thầy dạy được mời gọi trở nên những chủ chăn tốt. Biết dẫn dắt con cái đến dòng suối mát của yêu thương và thông cảm. Con cái ngoan hiền biết nghe theo lời của chủ chăn. Xin Chúa cho chúng con luôn là những con chiên ngoan hiền biết lắng nghe và bước theo tiếng chủ chiên.

THỨ HAI, TUẦN 4 PHỤC SINH

(Ga 10, 1-10).

CHUỒNG CHIÊN

Ai không qua cửa chuồng chiên,

Trèo vào lối khác, gây phiền giáo gian.

Họ là trộm cướp phá tan,

Chia bầy cắt nhóm, xa đàn chiên con.

Chủ chăn trung tín sắt son,

Bước qua cửa hẹp, sống còn bên nhau.

Đích thân chủ gọi tên mau,

Nghe theo tiếng ấy, theo sau từng đàn.

Chủ chiên đi trước theo làn,

Đàn chiên dõi bước, ngập tràn yêu thương.

Dù cho vạn mối đường trường,

Chiên nghe theo chủ, một phương tìm về.

Giê-su Chiên Chúa cận kề,

Chính Ngài là cửa, chẳng nề tấm thân.

Chúa thương nhân loại vô ngần,

Ai vào qua cửa, dự phần phúc vinh.

THỨ BA, TUẦN 4 PHỤC SINH

(Ga 10, 22-30).

NGÔI LỜI

Chúa đi bách bộ quanh đền,

Mùa đông Cung Hiến, ngay bên Đền Thờ.

Những người Do-thái lơ mơ,

Họ còn thắc mắc, nghi ngờ Ngôi Hai.

Không tin nhận Đấng Thiên Sai,

Chối từ tin kính, lòng chai trí hèn.

Thực hành nhân chứng muối men,

Nhân danh Đức Chúa, ngợi khen Vua Trời

Những ai nghe tiếng Ngôi Lời,

Như chiên trung tín, gọi mời theo Ta.

Ta ban sự sống hải hà,

Sẽ không hư mất, mưa sa phúc lành.

Không ai cướp được thánh danh,

Cha Ta là Đấng tốt lành vô song.

Thông ban phúc lộc trí lòng,

Cha Con là một, hợp trong Thánh Thần.

THỨ TƯ, TUẦN 4 PHỤC SINH

(Ga 12, 44-50).

SỰ SÁNG

Ta là sự sáng thế gian,

Ai tin sẽ được, ơn ban sáng ngời.

Cha Ta là Đấng cao vời,

Thông ban sự sống, cho người tin yêu.

Ai mà tuân giữ mọi điều,

Cha cho hưởng phúc, cao siêu cõi trời.

Ngôi Hai xuống thế làm người,

Không vì xét xử, người đời thế gian.

Nhưng là cứu độ thông ban,

Cứu nhân độ thế, phá tan tội tình.

Ai không chấp nhận cứu sinh,

Chối từ thánh ý, tự mình rời xa.

Ai mà khinh dể lời Ta,

Thiên thần xét xử, thanh tra sự đời.

Cha ban sự sống đời đời,

Cho người trung tín, rạng ngời thiên thu.

THỨ NĂM, TUẦN 4 PHỤC SINH

(Ga 13, 16-20).

ĐÓN NHẬN

Tiệc ly nhắn nhủ đôi lời,

Rửa chân môn đệ, kêu mời khiêm nhu.

Cùng nhau phục vụ đền bù.

Chủ nhân cao trọng, cho dù đổi thay.

Phúc cho đầy tớ thằng ngay,

Báo công ân đức, đắng cay phận người.

Thánh Kinh ứng nghiệm trong đời,

Một người trong số, nghe lời quỉ ma.

Giơ chân đạp gót vào Ta,

Cho dù ăn bánh, tâm tà xấu xa.

Ai nghe tin vững lời Ta,

Nghĩa là đón nhận, Chúa Cha sai Thầy.

Khuyên răn dạy bảo lời này,

Con là tôi tớ, hăng say phận mình.

Chu toàn ơn gọi thọ sinh,

Thực hành sứ mệnh, tâm linh rạng ngời.

THỨ SÁU, TUẦN 4 PHỤC SINH

(Ga 14, 1-6).

ĐƯỜNG THẬT

Con đừng xao xuyến trong lòng,

Tin vào Thiên Chúa, cầu mong phước lành.

Trên nơi thượng giới xanh trong,

Có nhiều chỗ ở, trong vòng tay Cha.

Thầy đi dọn chỗ thiên tòa,

Mai ngày trở lại, bao là hân hoan.

Đón về xum họp một đoàn,

Tín nam thiện nữ, thành toàn ước mong.

Tô-ma thưa Chúa thật lòng,

Chúng con không biết, theo dòng lối đi.

Giê-su đáp lại khó chi,

Thầy là sự sống, đường đi lối về.

Sống theo sự thật mọi bề,

Ơn trên phù giúp, cận kề bên Ta.

Những ai đến được với Cha,

Chu toàn thánh ý, vâng qua ý Thầy.

THỨ BẢY, TUẦN 4 PHỤC SINH

(Ga 14, 7-14).

DANH THẦY

Những ai xem thấy Thầy đây,

Cũng là nhìn biết, Cha Thầy ngay bên.

Các con đã biết từ trên,

Cha Thầy hiện diện, dựng nên đất trời.

Ông Phi-lip-phế chẳng rời,

Xin Thầy cho thấy, rạng ngời Chúa Cha.

Giê-su mạc khải rằng là,

Thấy Thầy là thấy, Chúa Cha vĩnh hằng.

Chính Thầy hiện hữu quyền năng,

Trong Cha từ thuở vinh thăng đời đời.

Hãy tin tuyệt đối Ngôi Lời,

Sẽ làm dấu lạ, cao vời biết bao.

Thầy về thiên giới trên cao,

Danh Thầy thực hiện, lớn lao trên đời.

Điều gì cầu khẩn ơn trời,

Thầy ban phúc lộc, mọi thời khấn xin.

Lm. Giuse Trần Việt Hùng

http://conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=16578
                                                 CÓ CHÚA ĐỒNG HÀNH

Đường trần thế bao là gian khó

Thử thách nhiều lại có hiểm nguy

Đôi khi chùn bước chân đi

Chán chường, thất vọng là vì kém tin

Đường trần thế trăm nghìn trở ngại

Những khó khăn vẫn lại cản ngăn

Để lòng nao núng băn khoăn

Ngập ngừng suy nghĩ phải chăng thoái lùi!

Chợt nhớ đến những lời thân thiết

“Hãy bình tâm! Ta biết đoàn con”

Tiếng vang ấm áp ôn tồn

Giúp con bừng tỉnh qua cơn khổ sầu

Nhận ra Chúa, con cầu nguyện ước

Ngài chở che, chúc phúc bình an

Hân hoan, phấn khởi dâng tràn

Lòng con cảm thấy vô vàn sướng vui

Chúa hiện diện cùng người dương thế

Khắp cõi trần, chẳng kể gần xa

Tình thương của Chúa bao la

Xót thương, cứu vớt chính là phúc ân

Cảm tạ Chúa muôn lần luôn mãi

Tri ân Ngài con phải khắc ghi

Ngài luôn dìu dắt con đi

Ngay đường chính lộ, con thì tuân theo.

TIẾNG GỌI ” BÀ CỐ”
Con đi tu mẹ được gọi: ” BÀ CỐ “
Một cách gọi ngồ ngộ lắm con ơi!
Dù chẳng biết mẹ bao nhiêu tuổi đời?
Hễ ai gặp cũng lời chào: ” BÀ CỐ “
—–
Mỗi lần nghe, mẹ lại muốn thổ lộ
Những tâm tư viết ở cuốn sổ đời
Để con bước theo Chúa đến muôn nơi
Sau tiếng gọi là một đời thao thức
Tiếng ” BÀ CỐ ” âm vang trong lồng ngực
Từng giây phút thường trực trong mẹ thôi
Họ nào biết ngày đêm mẹ đứng ngồi.
Bao ngược xuôi rồi bao nhiêu nước mắt
Con đi tu, mẹ nở mày nở mặt
Bởi họ nói: ” bà thật có phúc nhen”
Nhưng…nào biết bao đêm dưới ánh đèn
Mẹ cằm cụi bon chen với cuộc sống
Họ với mẹ tất cả đều rất giống
Đã con người phải sống cảnh bôn ba
Mẹ chỉ sợ về sau mình lại già
Rồi một ngày không xa chẳng còn nữa
Nên mỗi giây lòng mẹ luôn chan chứa
Lời nguyện cầu thêm lửa cho đời con.
Vì mẹ biết con yếu đuối mỏng giòn
Và đời tu vẫn còn bao gian khó
Con của mẹ, không còn là đứa nhỏ
Nhưng trưởng thành và hiểu rõ xung quanh
Nhất là trong ngày nhận lãnh ơn lành
Với tiếng gọi trở thành người tu sĩ
Tiếng ” BÀ CỐ ” mãi in hoài tâm trí
Nhắc nhở mẹ liên lỉ lời nguyện xin
Dành cho con với tất cả tâm tình
Để con sống hết mình với Thiên Chúa.
———
Mẹ ước mong, con mãi là ánh lửa
Mang tình yêu thắp sáng giữa trần đời
Để danh Chúa được rạng khắp nơi nơi
Bằng tình yêu trọn đời người tu sĩ.
Maria Trang Đài
Không có mô tả ảnh.
LINH MỤC LUÔN LUÔN SAI…!!!
Nếu làm lễ đúng giờ, người ta nói đồng hồ của ngài chạy nhanh.
Nếu trễ một phút, người ta nói ngài bắt mọi người phải đợi.
Nếu ngài giảng dài, người ta nói ngài làm cho người ta chán ngấy.
Nếu giảng ngắn, người ta nói ngài không chuẩn bị.
Nếu tậu một chiếc xe hơi, người ta nói ngài sống xa hoa.
Nếu không có, người ta nói ngài lạc hậu.
Nếu thăm viếng các gia đình, người ta nói ngài chạy rông suốt ngày.
Nếu không đi thăm, người ta nói ngài không quan tâm đến họ.
Nếu ngài xin đóng góp, người ta nói ngài là kẻ làm tiền.
Nếu không quyên góp, người ta nói ngài quá cao ngạo và lười biếng.
Nếu ngài ngồi tòa giải tội hơi lâu, người ta nói ngài quá rề rà.
Nếu ngồi tòa nhanh sớm, bị nói là không dành thời gian cho các hối nhân.
Nếu ngài sửa sang Nhà Thờ, người ta nói ngài ném tiền qua cửa sổ.
Nếu không làm, người ta nói ngài thiếu sáng kiến.
Nếu làm việc với người già, người ta nói ngài hủ lậu.
Nếu làm việc với giới trẻ, người ta nói ngài thích bay nhảy.
Nếu thấy ngài đi với các bà, người ta nói ngài là dân chơi.
Nếu chỉ đi với đàn ông, người ta nói ngài không trưởng thành.
Nếu ngài còn trẻ, người ta nói ngài thiếu kinh nghiệm.
Nếu già đi, người ta nói ngài nên về hưu.
Bao lâu ngài còn sống, người ta nói luôn có người tốt hơn ngài.
Nhưng khi ngài chết rồi, người ta nói không ai thay chỗ ngài được.
KHI ĐI TU MÀ ĐƯỢC HỎI…?
Không có mô tả ảnh.
– Khi đi tu mà có người hỏi về nhan sắc:
Sơ đẹp thế mà lại đi tu sao?
Haiz… Chắc ngoài kia biết bao người tiếc lắm
Chẳng thể chạm mà chỉ được nhìn ngắm
Thế thì lại đau lòng lắm sơ à
Hãy ngẩng cao đầu và trả lời không cần do dự:
Hihi…hihi…
Có đau lòng, thôi… kìm… ngắm từ xa
Đẹp có ngày cũng phôi pha hết sắc
Vậy ngắm thôi đừng động cho nó chắc
Khỏi mất công sau thắc mắc đủ điều
– Còn khi được hỏi đến vấn đề tiền bạc:
Sơ đi tu vậy tiền có bao nhiêu?
Chắc cũng được khá nhiều lắm sơ nhỉ?
Thấy kinh nguyện, làm việc rồi ngủ nghỉ
Đâu đi chơi mua sắm ví dư đầy
– Cứ mạnh dạn trả lời, biết đâu được có thêm,… hihi
Ví cũng có mà chẳng có tiền đây
Nhiều thì không nhưng hằng ngày đủ sống
Khi nào cần thì túi chẳng hề trống
Nếu có thương cho sơ ít đống xài…hihi
– Khi được hỏi về vấn đề yêu đương trước khi đi tu:
Trước khi tu, sơ có từng yêu ai?
Trai nó xếp chắc cũng dài lắm nhỉ
Sơ chọn lựa sáng trưa chiều mệt nghỉ
Chắc trai đến nó dí chạy ào ào
– Hãy đáp lại một cách tự tin và tràn đầy sung sướng, không cần biết có hay không: (nổ trước tính sau)
Hihi…hihi…
Bởi trai xếp dài quá mới lao đao
Chọn người này, đặng mất người kia sao đành
Nên đi tu cho thoả đặng sau trước
Trai cứ xếp nhưng Chúa rước đi rồi
– Nếu ai đó nói về đời sống cộng đoàn:
Sống toàn nữ chắc cũng ngán lắm thôi
Hở một cái là sục sôi quan điểm
Không vừa lòng chị em vào sách hiếm
Nữ với nhau là kiếm đủ chuyện à
– Cứ vui vẻ đáp lại trong tình yêu thương với ánh mắt nhân hậu của Chúa Giê- su… hihi:
Sống toàn nữ không có ngán vậy nha
Không vừa lòng cứ bày ra suy nghĩ
Để đôi bên cùng hiểu nhau về lý
Chứ không phải hở tí là ghim liền
– Riêng về việc ăn uống, khi ai đó thấy kích thước cơ thể tăng dần theo thời gian tu và nói rằng:
Đi tu rồi ăn sung sướng thường xuyên
Thấy mấy sơ nhiều người kiêng sợ mập
Vậy mới biết thực đơn không hề thấp
Chất lượng đây gấp số lượng mấy lần
– Hãy đáp lại với tinh thần hứng khởi như sau:
Thấy mấy sơ ai cũng mấy vòng cân
Không phải ăn nên mập cứ tăng kí
Tại ơn Chúa dồi dào, Ngài chăm kĩ
Nên sơ nào cũng dư kí quá trời…Hihihi
Tóm lại:
Sắc muốn mãi cứ vào đây sống thôi
Tiền ít nhiều cứ đúng nơi này nhé
Không có chồng nhưng vẫn nghe tiếng mẹ
Cứ vào đây giữ trẻ là nghe liền
Đi tu rồi là tăng bội tình duyên
Trai đảo điên nhưng Chúa khiêng đi mất
Đi tu rồi cải thiện về thể chất
Còn tâm hồn lớn mạnh gấp trăm lần.
(fb, Maria Trang Đài)
Tâm sự của Bà Cố:
BÀ CỐ
(Bài hơi dài xíu, kiên nhẫn đọc đến cuối nhé).
Ở cái chợ cá này ai mà chẳng biết bà có thằng con trai đi tu. Mà hình như nó làm thầy rồi. Bữa trước thấy bà mặc áo dài thật đẹp đi lễ khấn nó thì phải? Ai mà chẳng gọi bà bằng giọng điệu kính nể: “Bà Cố!”. Lúc đầu bà cũng ngài ngại. “Cố gì, cứ gọi bà Hai được rồi. Bà Hai bán cá”. Lâu dần bà cũng quen. Gọi “Bà Cố” nghe cũng hay hay.
Kể từ sau ngày đi lễ khấn con về, bà vui hẳn. Bà hãnh diện nơi chốn đông người. Ngẩng cao đầu trong mỗi Thánh lễ. “Dù gì con ta cũng là tu sĩ tu sọt chứ bộ” – Bà nghĩ thầm vậy. Nhưng dù cho có một chút hãnh diện về thằng con trai, bà vẫn cứ lo sợ. Người đời nói đi tu khó lắm chứ đâu phải dễ. Làm bà cố lại càng khó. Bà sợ lòng người nham hiểm. Bữa trước kìa, mới đây thôi, nhà ông Năm xóm trên chứ đâu xa. Chỉ vì cái hàng rào nhà bên xây lấn qua sân, ông qua phân bua phải trái với hàng xóm. Chưa nói được câu nào đã bị chửi sang sảng vào mặt: “Tưởng làm ông cố mà tui nể hả. Ông thuộc về cái dạng quá cố thì có. Mang tiếng có con làm cha mà sống không biết điều.” Nghe đến đó, ông Năm lầm lũi về nhà, mặt buồn rười rượi. Người nhà nói ông bệnh liệt giường cả tuần.
***
Hằng ngày bà vẫn phải dậy từ hai ba giờ sáng đi lấy cá ở chợ đầu mối về bán. Công việc cũng mấy chục năm rồi. Từ cái hồi bà còn con gái. Lấy chồng, chồng chết, để lại cho bà hai đứa con, một trai, một gái. Đứa con gái lầm lỡ chữa hoang, trốn biệt tăm mấy năm rồi cũng về lại ở chung với bà, đem về thêm một thằng nhóc. Bà nói: “Kệ, người ta nói gì cũng được, về đây má nuôi hai mẹ con.” Mọi sự bà trông mong vào cậu con trai. Hy vọng nó sẽ làm chỗ dựa cho bà khi tuổi già xế bóng.
Bà kể hồi đó có mấy cha về làm Tuần Đại Phúc ở Nhà thờ, ghé thăm vì nhà bà thuộc những hộ nghèo. Không biết các cha nói gì mà thằng nhỏ bỏ bà cái rụp.
– Má, con đi tu nha! Con đi tu, mai mốt má được làm bà cố. Bà cố bán cá!
Bà gật đầu. Hai mẹ con cùng cười. Có cái gì đó vui lắm trong lòng bà không tả được.
***
Bẵng đi mấy năm, cậu con trai về.
– Má, tuần sau con khấn rồi, má với chị hai đi lễ của con.
Ngoài chợ biết chuyện, nhiều người đến chia vui, nói đùa: “Con chào Bà Cố ạ!” Bà đỏ mặt, không giấu được niềm hạnh phúc dâng tràn qua ánh mắt.
Từ sau ngày khấn của con bà thay đổi hẳn. Bà siêng đi lễ hơn. Vì sợ miệng đời nói bà cố gì mà chẳng đạo đức tý nào. Bà bán cá không dám lời nhiều. Vì sợ miệng đời nói bà cố gì mà bán cắt cổ. Bà không dám to tiếng với ai. Vì sợ miệng đời nói bà cố phải nhỏ nhẹ chứ… “Bà Cố” nghe thấy cũng thích nhưng mang được nó sao nặng nề quá. Cũng vì con, bà chấp nhận tất cả. Đứa con gái thấy mẹ mệt mỏi, bực mình nói: “Thằng út đi tu chứ má có đi tu đâu mà chịu khổ dữ vậy!” Bà nghĩ, con đi tu thì mình cũng tu theo con chứ còn gì. Đời bà giờ chỉ trông mong vào thằng con. Bà không cầu xin Chúa điều gì ngoài cầu xin cho con bà có ơn bền đỗ trong ơn gọi
***.
Đang bán hàng, bà nghe tiếng đứa con gái oang oang: “Thằng út nó về thăm má ở nhà kìa, má về đi. Để đó con bán cho.” Bà chạy về thật nhanh như vớ được phải vàng. Mà cũng lâu lắm nó mới về thăm bà chứ có phải thường xuyên đâu.
Bước vào nhà, bỏ cái nón lá xuống đất, vừa nhìn thấy con trai, linh tính của một người mẹ nhắc bảo có chuyện chẳng lành.
– Nhà Dòng cho con về rồi má – cậu con trai lên tiếng.
Chẳng kịp để bà phản ứng, cậu nói tiếp: “Má có tin con không?”
Bà gật đầu. Má tin.
***
Rồi cậu lại đi.
– Con đi đâu?
– Con đi để không phụ lòng tin của má.
***
Ở cái chợ này là thế. Việc tốt chẳng thấy nói tới nhưng hễ nhà nào có chuyện chẳng lành là lan còn nhanh hơn cả internét. Mà cái chuyện của nhà bà, chuyện thằng con trai của bà có phải chuyện nhỏ nhoi gì đâu. “Đi tu mà còn mê gái. Phải chi nó mê con nhỏ nào đẹp đẹp. Bữa tao thấy rồi, con nhỏ đó xấu quắc hà! Nghe đâu ổng làm cho con nhỏ có bầu. Giờ nhà Dòng đuổi rồi. Thiệt nhục hết sức.”
Bà chẳng còn vui vẻ bán cá như thường lệ kể từ ngày ấy. Bà cũng không thể yên tĩnh được giây phút nào khi ở nhà. Đâu đâu người ta cũng bàn ra bàn vào, nói tới nói lui, nói bóng nói gió. Mà cũng có khi nói thẳng vào mặt: “Bà Hai, thằng con bà tu được tui cắm đầu xuống đất!”
Mới ngày nào người ta còn gọi bà bằng cái danh hiệu rất cao cả “Bà Cố!”. Ấy vậy mà mọi việc đến quá nhanh. Bà dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho thằng con của bà và cho cả bà.
Lầm lũi. Ít nói. Hiếm lắm người ta mới thấy bà cười với thằng cháu ngoại.
***
Mười lăm năm kể từ ngày đứa con trai về thăm bà, cũng là mười lăm năm bà chờ đợi. Mười lăm năm chưa phải là quá dài nhưng cũng đủ khiến cho tóc bà bạc trắng, lưng còng, mắt mờ và nhất là bà không thể đi bởi căn bệnh thấp khớp hành hạ. Mười lăm năm người ta vẫn nói tới nói lui như chuyện vừa hôm qua: “Thằng đó còn mặt mũi nào nữa mà về đây. Hại con người ta có bầu giờ phải chịu trách nhiệm chứ sao.”
Đứa con gái thay bà bán cá ngoài chợ. Bà ở nhà, ngồi xe lăn. Khi nào thằng cháu ngoại rảnh rang việc học thì đẩy bà đi vài vòng cho đổi không khí. Còn không thì suốt ngày bà chỉ quanh quẩn trong căn phòng kín như bưng, hôi hám. Lâu rồi người ta không gọi bà là “Bà Cố” nữa, mà gọi “ Bà Hai Xe Lăn”. Mà hình như bà cũng quên cái danh hiệu đó rồi thì phải.
***
Rồi cậu con trai về.
Nhìn thấy mẹ, cậu tựa đầu vào ngực mẹ mà khóc: “Má giận con lắm hả?” Bà cũng khóc theo con.
– Tháng sau con được làm linh mục rồi.
Cậu nhìn thẳng vào mắt mẹ mà nói. Bà ôm đầu con. Hai mắt ráo hoảnh.
***
Rồi cái ngày con bà bước lên Bàn Thánh cũng đến. Người ta đẩy bà trên xe lăn lên gian cung thánh để trao áo lễ cho Tân Linh Mục. Đâu đó ở phía sau thì thầm: “Nhìn bà cố tội quá!”
Mọi người quy tụ quanh bà, quanh Tân Linh Mục reo hò, chúc mừng. Mấy bà bán cá trong chợ cũng bao quanh: “Chúc mừng bà cố!”
Bà trả lời nhỏ nhẹ như khẽ, như gió thoảng: “Không dám, tôi chỉ là bà Hai bán cá, hoặc gọi tôi Bà Hai Xe Lăn cũng được, tôi quen rồi!”
(Tác giả: Mai Phúc)